Trần Trường An nghiêm túc nhìn Dược Nghịch Mệnh, sau đó gật đầu. Nhìn thấy Trần Trường An đồng ý, Dược Nghịch Mệnh cũng thở nhẹ nhõm. “Đại Hoàng, người đưa hai người họ ra ngoài trước đi”.
Đại Hoàng gật đầu, không hề do dự, trực tiếp dẫn hai người Cố Tiên Nhi và Huống Trung Đường rời khỏi phủ Đan Đế.
“Tiền bối Đại Hoàng, Trần huynh không đi cùng chúng ta thật sao?”
“Ngươi yên tâm để hẳn như vậy ư?”, sau khi rời khỏi phủ Đan Đế, Huống Trung Đường hơi hiếu kỳ hỏi.
“Cũng không phải”.
“Ta chỉ là muốn xem, có phải ngay cả trời phạt khủng bố cũng không thể làm gì hắn không, có chút hiếu kỳ”.
Trần Trường Ancó thể chống đỡ được trời phạt hay không, thực ra Đại Hoàng cũng không rõ, nhưng nó hiếu kỳ.
“Không biết, ngươi không lo lắng chút nào sao?”
“Vậy ta còn có cách gì, là hắn tự muốn chống đỡ trời phạt, hơn nữa, ta cũng có chút lòng tin với hắn”.
“Đợi xem đi”.
Huống Trung Đường cũng bất lực, nhưng bây giờ với tình hình này, cũng chỉ có thể xem bản lĩnh của Trần Trường An thôi.
“Trần huynh, ngươi... việc gì ngươi phải khổ vậy chứ?” Thấy Trần Trường An không đi, trong lòng Dược Nghịch Mệnh rất cảm động, nhưng nhiều hơn là tức giận và lo lắng, ông ta thực sự không muốn để Trần
Trường An mạo hiểm vì mình.
“Ta không hoàn toàn vì người đâu, cũng là để chứng thực, cơ thể của ta có rắn chắc kiên cường thật không”.
Rắn chắc kiên cường? Dược Nghịch Mệnh nhớ lại từng sự việc trải qua cùng Trần Trường An, hình như, đúng là trước nay Trần Trường An chưa từng bị thương, bất kể gặp phải kẻ
nào, chuyện gì, nguy hiểm thế nào, hắn cũng chưa từng đứt một sợi tóc.
Đúng lúc này, trên bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên mây đen mù mịt, một luồng năng lượng khủng bố không ngừng ngưng tụ trên bầu trời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!