Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Tô Khiêm đi vào một giấc mơ.
"Giết!"
Một tiếng rống giận vang lên, cả thế giới như đắm chìm trong sát khí rét lạnh.
Tô Khiêm quay phắt người nhìn về phương xa. Mây đen giăng đầy, sấm sét chớp giật, một rừng binh lính trên bầu trời ồ ạt lao về phía hắn. Bọn họ mặc áo giáp màu đen, trên tay là binh khí đồng bộ, thân thể được bao trùm bởi sương mù dày đặc như một đám mây đen bay tới khiến Tô Khiêm hoảng sợ.
"Giết!"
Không biết là ai ra lệnh, hàng vạn binh tướng từ trên trời giáng xuống thình lình phóng trường thương trong tay vào Tô Khiêm.
Vù vù vù!
Muôn vàn trường thương chồng chất lên nhau phong tỏa Tô Khiêm trong tiếng vút xé gió cùng uy thế đầy hùng vĩ của sấm sét.
Hắn muốn tránh đi nhưng không tài nào nhúc nhích nổi, muốn hét lên lại phát hiện chẳng thể mở miệng được, chỉ biết mở to mắt nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra. Hình như hắn sắp chết rồi.
Keng!
Bỗng nhiên.
Có tiếng kiếm ngân truyền đến, bóng một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống, đâm thủng tầng mây, làm phai mờ hằng hà sa số ngọn thương đồng thời càn quét chúng.
Ma kiếm tấn công trong câm lặng nhưng kích thước khổng lồ của nó lại như có thể tiêu diệt tất cả mọi thứ. Nó khiến toàn bộ binh tướng thành cát bụi, tan biến giữa không trung như mây đen nhường lối cho bầu trời quang đãng sau cơn mưa.
"Vù vù!"
Tiếng động truyền đến, ma kiếm khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng biến thành một loại binh khí có kích thường thường thấy, toàn thân được bao bọc trong sương mù dày, không rõ hình dáng. Điều này làm Tô Khiêm vô cùng thắc mắc.
Trong chớp mắt, ma kiếm nhanh như chớp đâm vào ngực Tô Khiêm, hắn thậm chí còn không biết nó đâm vào ngực mình từ khi nào.
"Á!"
Tô Khiêm hét lên rồi bừng tỉnh, ngồi trên giường há miệng thở dốc.
"Khiêm Nhi? Con sao thế?"
Khuôn mặt đầy lo âu của Tô Thanh Sơn khiến tâm trạng Tô Khiêm bình tĩnh lại chút ít. Hắn nhìn xung quanh, nhận ra đây là phòng mình.
"Phụ thân, con bị sao thế ạ?"
Tô Khiêm không hỏi không được, vì khi nhìn xuống người mình, hắn thấy đâu đâu cũng bị băng bó, bỗng đầu hắn nhói đau.
"Khiêm Nhi, mau nằm xuống đi con".
Tô Thanh Sơn vội vàng đỡ Tô Khiêm nằm xuống giường lại, trả lời: "Ta không biết chi tiết thế nào, lúc ta phát hiện con trong phòng con thì người con toàn là máu đen, còn lắm vết thương nữa".
Tô Khiêm nghe phụ thân nói xong thì sực nhớ ra chuyện bị thanh ma kiếm thứ hai chiếm đoạt linh lực, hốt hoảng nhìn đan điền, phát hiện linh hải trong đan điền dồi dào linh lực.
Còn ma kiếm thứ hai trong không gian thần bí thì đã mở, không có gì khác thường.
"Khiêm Nhi, sao con bị thương vậy?", vẻ mặt Tô Thanh Sơn đầy sự quan tâm.
Tô Khiêm thấy phụ thân sốt ruột như vậy thì trong lòng ấm áp quá đỗi. Không nỡ để ông quá lo lắng, hắn an ủi: "Phụ thân đừng lo, chỉ là do con đột phá đến cảnh giới Luyện Phách nên tạm thời mất sức thôi ạ".
"Cảnh giới Luyện Phách? Sao mới đó tu vi của con đã lên đến cảnh giới Luyện Phách rồi?", Tô Thanh Sơn bật thốt, vẻ mặt khó tin.
Tô Khiêm đáp lời: "Thật đấy cha, con mới đột phá đây thôi".
"Giỏi giỏi giỏi, con của ta giỏi quá!", Tô Thanh Sơn vui mừng quá đỗi, sự tiến bộ của hắn thật sự nằm ngoài cả sự kỳ vọng của ông.
Liên tục đột phá trong thời gian ngắn, chuyện này quá khó tin. Ai mà không mong con mình là một người tài giỏi chứ? Bất kỳ tiến bộ nào của con cũng làm bậc phụ mẫu cười trong hạnh phúc.
Thấy Tô Thanh Sơn phấn khởi như thế, trong lòng Tô Khiêm cũng vui lây. Hắn bỗng liếc thấy linh tài còn sót lại trên bàn, vị của linh tài trong miệng trở nên rõ mồn một hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!