Nhưng hắn lại quá khinh thường cái ấn ký này.
Ấn ký quá mạnh, nói cách khác là chủ nhân của nó quá mạnh.
Đã qua đi bao nhiêu năm rồi mà ấn ký này vẫn không bị tiêu diệt, khéo lại là một vị cảnh giới Thiên Võ đấy.
Nhưng vẫn có hiệu nghiệm.
Thiên lôi bao quanh đàn cổ, luyện hóa ấn ký cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hắn nghĩ nhiều nhất là hai ngày sẽ xong.
Trong thành vẫn huyên náo như cũ.
Đường phố phồn hoa ngày trước giờ đã lạnh lẽo hơn, đi đâu cũng thấy vệ binh cầm đao, lần lượt kiểm tra khiến cho mọi người bàng hoàng.
Đừng nói là cảnh giới Chân Linh, đến cả cảnh giới Huyền Dương còn không chịu nổi trận thế này.
Cũng không ai dám không phối hợp.
Nếu mà dám làm trái thì sẽ là cảnh giới Địa Tàng tiêu diệt ngay.
Một người dù có mạnh đến mấy cũng khó chống lại thiên quân vạn mã.
Chút giác ngộ này bọn họ ít nhất vẫn có, có não vẫn tốt hơn mà.
Còn về Cô Lang dạ hành, đương nhiên là không tìm được.
Người mặc áo đen hôm qua bị bắt lại đương nhiên không phải.
Thành chủ thành Thanh Phong không ngốc, đó chỉ là một tên trộm bình thường, chỉ cắp đi có mấy trăm lượng.
Nhưng dù không phải thì hắn ta cũng sẽ không được tha thứ.
Ăn trộm đồ vật thì phải phạt.
Không cho chịu khổ thì sao nhớ đời chứ.
“Tìm, tiếp tục tìm đi!”
Thành chủ thành Thanh Phong tức giận hét lên, bắt phải một tên giả mạo, không tức mới lạ.
Cửa thành Thanh Phong vẫn đóng im lìm như cũ, chỉ cho vào không cho ra.
Không có thủ lệnh của ông ta thì không cho phép ai ra khỏi thành hết, kể cả hai thiếu chủ kia.
Bị ép đến phát điên, thành chủ này đúng là bị ép đến điên rồi.
Không nghĩ cũng biết người áp lực lên ông ta có địa vị lớn thế nào.
Ban đêm dần buông xuống.
Trong phòng, Triệu Bân vẫn miệt mài luyện hóa cái ấn ký vô địch này.
Tốn tinh lực quá mà, cũng tại tối qua hắn điên quá, ngồi vẽ bao nhiêu là bùa nổ.
Đến giờ đầu hắn vẫn còn hơi lảo đảo mà.
Vẽ bùa khó hơn luyện khí nhiều, cũng may hắn kiên trì được, đã luyện hóa xong một nửa ấn ký.
Lạch cạch!
Cửa phòng mở ra, à không, là cửa sổ.
Còn chưa thấy người thì đã ngửi thấy mùi thơm rồi, là Thanh Dao đã trèo cửa sổ vào.
“Dở hơi thế”.
Triệu Bân kỳ quái nhìn cô ấy, tuy không nói gì, nhưng biểu cảm đã tỏ rõ tất cả.
Đường đường là con gái thành chủ, tốt xấu gì cũng là người có thân phận, có cửa không đi lại cứ phải trèo cửa sổ.
“Vất vả cho ngươi quá”.
Thanh Dao cười nhẹ, thấy ấn ký trên đàn thì mắt sáng lên.
Đã luyện hóa được hơn nửa, cô ấy tìm đúng người rồi đấy.
Tên nhóc này đúng là có sấm sét không tầm thường mà.
“Ta không cố được nữa đâu”, Triệu Bân nói.
“Ta đã chuẩn bị cho ngươi cả rồi”, Thanh Dao mỉm cười, lấy ra một túi tiền, bên trong không có bạc mà là thuốc viên.
Là đan dược bổ sung lực tinh thần, có ít nhất hơn trăm viên.
Triệu Bân than thở, không hổ là con gái cưng của thành chủ, ra tay đúng là hào phóng thật.
Nhà này cũng giàu cơ, không thiếu nhất là tài nguyên tu luyện.
Hắn không khách khí, bốc lấy một nắm.
Rộp rộp, vẫn là âm thanh nghe vui tai đó.
Thanh Dao nhìn mà méo miệng.
Tên nhóc này bình thường đều hoang dã vậy à?
“Có thể cởi mặt nạ của ngươi ra không?”
Thanh Dao cười nói, rất tò mò xem gương mặt phía sau mặt nạ này là gì.
“Ta thích đeo, đeo an toàn hơn”.
Triệu Bân nói với vẻ ý nhị, ra ngoài phải cực kỳ cẩn thận.
Từ lúc ra khỏi Ngưu Gia Trang, hắn luôn đeo mặt nạ da người, không phải để cho oai mà là không muốn gây phiền phức cho Triệu gia.
Là người cô độc vẫn tùy ý hơn.
Thanh Dao mỉm cười, không miễn cưỡng nữa.
Sau đó cô ấy nhìn hắn rồi bò ra cửa sổ, nhìn kiểu gì cũng thấy giống trộm.
Trùng hợp là lại gặp Liễu Như Nguyệt...!ra khỏi phòng và nhìn thấy cảnh này.
Cô ta không khỏi nhướng mày, Thanh Dao đang làm cái gì vậy.
Người thấy cảnh này không chỉ có cô ta mà còn có Hán Triều vừa đi vào biệt uyển.
Đêm nay hắn tới là để tìm Thanh Dao, trong tay còn có một hộp ngọc, là quà tặng cho Thanh Dao, nhìn có vẻ không rẻ.
“Trong lầu các đó là ai vậy?”
Hán Triều híp mắt, nhìn chằm chằm lầu các nơi Triệu Bân ở.
Trong phòng có ánh đèn, có thể thấy bóng người, là một thanh niên, không biết đang làm gì.
Chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là, Thanh Dao lại bò từ trong cửa sổ đi ra.
Cô nam quả nữ, lén lút?
Đầu óc Hán Triều bùng nổ, không khỏi suy nghĩ linh tinh.
Nửa đêm nửa hôm, không đi cửa chính mà lại bò cửa sổ, dáng vẻ lén lút đó, là ai cũng sẽ nghĩ vậy!
Nhất thời, sắc mặt của Hán Triều trở nên cực kỳ khó coi.
Cảm giác như vợ mình lén chạy đi gặp tình nhân vậy.
“Tốt lắm”.
Hán Triều hừ lạnh, giận dữ bừng bừng đi về.
Tặng quà, còn tặng cái đếch gì nữa.
Cũng tại cái phủ thành chủ này, nếu không hắn ta đã giết luôn rồi.
Sau khi hắn ta đi thì Vũ Văn Hạo cũng đến.
Mấy cái thiếu chủ này làm việc cứ giống nhau ấy nhỉ, tay hắn ta cũng có một hộp ngọc tinh tế, cũng chạy đến để tặng cho Thanh Dao, mà cũng chọn ban đêm, rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với Thanh Dao.
Hắn ta đã đến muộn.
Nếu hắn ta thấy cảnh ban nãy thì chắc cũng tức đến nội thương mất.
Nhưng cũng đến muộn thật, vì Thanh Dao đã ngủ rồi.
Hoặc có lẽ, Thanh Dao không muốn gặp hắn ta, nên chẳng cho hắn ta vào.
.