"Nha đầu này có thể tiến vào nhóm mười đệ tử đứng đầu, thậm chí còn có thể tiến vào nhóm năm đệ tử đứng đầu", nhìn theo bóng lưng của Liễu Như Nguyệt, Huyền Sơn lão đạo vuốt râu, ông ta rất xem trọng Thiên Linh thể, trong đám đệ tử mới của Thiên Tông, Thiên Linh thể chắc chắn có thể cầm cờ đi trước, nhưng tất nhiên vẫn chưa thể so sánh được với Sở Vô Sương, người của Sở gia đều là yêu nghiệt, giống như nữ soái Xích Diễm cùng với lão tổ Sở gia vậy.
Nhìn thấy Liễu Như Nguyệt đi vào, U Lan cũng quay đầu lại một lúc.
Sâu trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta lại hiện lên một tia sát ý.
Ám sát Thiên Linh thể cũng là một trong những nhiệm vụ của cô ta khi tiến vào Thiên Tông.
Hiện giờ xem ra nhiệm vụ này có vẻ hơi khó khăn.
Đối chiến trực diện cô ta đúng là không thể đánh lại Liễu Như Nguyệt.
"Đến rồi sao?"
"Đến rồi".
"Ngươi lại đây cho ta".
Triệu Bân vừa bước vào Cửa Hiệu Lâu Đời thì đã bị lão Trần Huyền tóm lấy.
Lão già râu ria xồm xoàm, mặt mày u ám.
Hôm qua nghiên cứu Xuân Cung Đồ bị Vân Yên làm cho chết khiếp, dù sao ông ta cũng phải tìm người trút giận.
"Ông làm như ta không bị đánh vậy".
Triệu Bân sờ sờ mặt, giờ phút này nghĩ đến vẫn còn rất đau.
Tính ra hắn còn thảm hơn so với lão Trần Huyền, bị treo trên cây hết một ngày một đêm.
"Hàng đâu?", lão Trần Huyền vuốt râu nói.
“Tiền đâu?”, Triệu Bân thuận miệng đáp một câu.
Thứ mà một già một trẻ đang trao đổi với nhau hiển nhiên là Xuân Cung Đồ, nhưng hai người giống như hắc bang đang giao dịch với nhau vậy, các đệ tử đi ngang qua đều vò đầu không hiểu, cái gì mà hàng đâu? Hàng gì?
“Tất cả đều ở đây”, Triệu Bân lấy ra một đống bức họa, những thứ mà hắn nghiên cứu đều đã bị Vân Yên tịch thu, may là hắn vẫn còn đồ cất giữ, nếu không lấy hết ra đây thì sẽ còn hao tổn thêm nữa.
"Trẻ nhỏ dễ dạy", lão Trần Huyền lấy ra một xấp ngân phiếu rồi chụp lấy đống bức họa kia, động tác nhanh chóng không thừa thải, tối nay nhất định ông ta lại có một đêm không ngủ.
Triệu Bân bước sâu vào trong, lựa chọn trên giá.
"Ngươi đánh nhau ở diễn võ đài đúng là kiếm được không ít tiền nha!"
Lão Trần Huyền cũng giống như hôm qua, xách theo bầu rượu đi theo sau lưng Triệu Bân.
Phải để mắt tới Triệu Bân, tên này rất có tiềm năng ăn trộm.
"Thường quá".
Triệu Bân cầm lấy một viên linh châu rồi vừa nhìn vừa thản nhiên nói, Trần Huyền liếc mắt nhìn một cái, viên linh châu có giá sáu mươi vạn lượng mà ngươi bảo là thường?
"Ông có sắt ô sa không?"
Triệu Bân hỏi, hắn tới đây là để tìm sắt ô sa, nó là vật liệu chính để đúc nên xe nỏ, hắn cần có số lượng lớn.
"Cái gì cũng có", lão Trần Huyền ngáp một cái rồi nói: "Một ngàn lượng một cân".
"Có thể giảm giá không?"
"Mua trên một trăm cân thì tính ngươi tám trăm lượng".
"Được!", Triệu Bân đồng ý, mua liền ba mươi vạn lượng.
"Có tiền có khác", lão Trần Huyền nhếch miệng tặc lưỡi, trong lòng thầm nghĩ tên nhóc này thật kỳ lạ, hôm trước mua đá nam châm cũng mua vài trăm cân, hôm nay mua sắt ô sa cũng mua tận ba mươi vạn lượng, những thứ mà hắn mua dường như chẳng liên quan gì đến việc tu luyện võ đạo cả.
"Đợi ở đó".
Lão Trần Huyền xoay người đi vào trong, bắt đầu lấy hàng.
Triệu Bân ở bên ngoài cũng không nhàn rỗi, hắn lấy rất nhiều đồ tốt trên giá hàng rồi đẩy hết vào trong không gian của chiếc nhẫn ma, toàn là những thứ không dễ thấy và không hề rẻ. Theo hắn thì mình đã mua cho lão Trần Huyền nhiều hàng như vậy, dù sao cũng phải có hàng tặng kèm, không làm phiền đến ông ta, hắn sẽ tự đi lấy.
Nếu Nguyệt Thần tỉnh lại chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.
Đệ tử của cô ta quả thật có tiềm năng làm ăn trộm, đúng là người phải biết tự học mới có thể thành tài.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!