“Đất ma đấy!”, Tử Viêm thì thầm đáp lại, sau đó còn bồi thêm một câu: “Đừng nói với người ngoài!”
“Lại là đất ma!”
Tô Vũ khẽ nhíu mày, ngày trước, một trăm linh tám đệ tử chân truyền của Thiên Tông tiến vào đất ma để rèn luyện đều gặp nạn, đến cả các trưởng lão tiến vào cứu người cũng không ra nổi, toàn quân bị diệt. Từ thời khai sinh ra đến giờ, Thiên Tông chưa từng gặp tổn thất nào nặng nề đến vậy, điều này khiến hắn ta nảy sinh lòng hiếu kỳ mạnh mẽ với đất ma, vừa kính nể vừa kiêng dè. Đó là một nơi hung hiểm, cơ duyên và hoạn nạn song hành cùng nhau.
“Lại là đất ma!”
Triệu Bân có thính lực đáng gờm đương nhiên cũng nghe thấy. Đâu chỉ Tô Vũ tò mò, hắn cũng tò mò chứ. Lai lịch thực sự của đất ma là gì, tại sao ai cũng muốn chạy vào đó? Thực sự có trân bảo quý hiếm à?
Uỳnh!
Trong lúc này, lò Tử Kim lại rung lên.
Từ sau âm thanh đó, tiếng thét và gào rống bên trong lò yếu đi hẳn, phù văn và đường vân trên lò Tử Kim cũng trở nên tươi tắn hơn một phần, hào quang tử kim đang dao động cuối cùng cũng bình ổn, trở nên tinh túy hơn và cũng chói mắt hơn.
Phù.
Tử Viêm thở phào một hơi, cuối cùng cũng phá được hàng phòng ngự.
Đến lúc này đây, thần thái của Đan Huyền mới thả lỏng hơn. Nếu đây là một trận chiến thì hiển nhiên ông ta và Triệu Bân đã qua được thời khắc khó khăn nhất, lò Tử Kim bị luyện hóa chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Nghĩ tới Triệu Bân, ông ta liếc sang phía đối diện, cảm thấy kinh ngạc vì hóa ra Triệu Bân có thể trụ được lâu như vậy. Chính vì cảm giác kinh ngạc này mà đôi mắt già nua của ông ta trở nên thâm sâu hơn. Tên tiểu tử này, “gia tài” không nhỏ nhỉ. Nghĩ cũng phải, người do nữ soái Xích Diễm giới thiệu, đâu thể thiếu bản lĩnh được.
“Đây là thứ gì thế?”
Triệu Bân lầm bầm, mắt bên trái gần như nheo thành một đường thẳng.
Một giây trước đó, hắn loáng thoáng thấy một gương mặt quỷ méo mó bên trong lò, nó còn nở một nụ cười dữ tợn và nham hiểm với hắn, kèm thêm ma lực câu mất tinh thần của người khác.
Đợi khi hắn ngơ ngẩn trong thoáng chốc thì không tìm thấy gương mặt kia đâu nữa.
“Nhìn nhầm ư?”, Triệu Bân tự hỏi trong lòng, hắn dành thời gian liếc mắt nhìn Đan Huyền, thấy thần sắc của lão già kia không thay đổi, chắc hẳn vì không nhìn thấy, khiến hắn càng thêm tin rằng đó chỉ là ảo giác.
“Cậu nhóc, ngươi đến từ nhà nào thế”, Đan Huyền mỉm cười ôn hòa.
“Từ vùng núi hẻo lánh chạy ra!”. Triệu Bân hoàn hồn, hắn đã chuẩn bị sẵn cớ rồi, ai hỏi cũng sẽ nói như thế, coi như một cách giấu giếm biến tướng. Người nào tinh ý một chút sẽ không truy hỏi tận cùng, bởi vì hỏi xuất thân của người khác, đứng từ góc độ nào thì cũng là một kiểu kiêng kỵ.
Đan Huyền vuốt chòm râu, không hỏi nhiều, Triệu Bân không muốn nói thì ông ta không ép.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!