Khoảnh khắc đó, bầu trời trong bán kính trăm ngàn mét như đông cứng lại.
Đó là Vân Yên và Vân Phượng đang đối đầu với nhau bằng khí thế của mình.
Triệu Bân bị kẹp ở giữa lại không có cảm giác nặng nề, bởi vì sư phụ đã giúp hắn xóa đi uy áp.
“Tỷ tỷ chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi”, Vân Phượng khẽ nhíu mày lại.
“Bớt giả vờ giả vịt ở đây đi, rời khỏi đỉnh Tử Trúc ngay”.
Vân Yên hừ lạnh, tuy đó là tỷ tỷ ruột nhưng cô ta vẫn không nể mặt, đã giết người cô ta yêu nhất rồi thì chẳng còn tình thân nào đáng để nhắc đến cả, nếu đó không phải là tỷ tỷ ruột thì chắc cô ta đã tiễn Vân Phượng xuống suối vàng từ lâu.
Haiz!
Vân Phượng thở dài, cuối cùng cũng bỏ đi.
Trước khi đi, cô ta còn để lại một bức thư, không biết là thư của ai.
“Còn dám đánh đồ đệ ta bị thương nữa, ta thề… Thể Thiên Linh sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu”, Vân Yên hờ hững nói, cực kỳ bình thản nhưng lại có sức mạnh trước nay chưa từng có, là uy hiếp và cũng là cảnh cáo, ngươi cũng có đồ đệ, còn đến đây gây chuyện nữa, ta không ngại tiễn đồ đệ ngươi xuống suối vàng.
Sắc mặt Vân Phượng dần trở nên tối tăm.
Cô ta hiểu rất rõ muội muội mình là người nói được làm được, rất có thể sẽ giết chết Liễu Như Nguyệt.
Vân Phượng bỏ đi rồi.
Vân Yên đặt một tay lên vai Triệu Bân, giúp hắn xóa đi uy áp còn sót lại.
“Cảm ơn sư phụ”, Triệu Bân xoa xoa cánh tay.
“Bình thường thông minh lắm cơ mà, sao hôm nay lại không biết gọi người tới”, Vân Yên khẽ nói, may là cô ta mở mắt ra một lúc, cảm nhận được hơi thở của Vân Phượng đến gần, nếu không chắc đồ đệ của mình đã bị phế.
“Lần sau nhất định sẽ gọi”.
Triệu Bân cười ngượng, hắn không gọi là có nguyên nhân.
Khoảnh khắc đó, hắn đang do dự xem có nên đánh hay không, còn chưa kịp quyết định thì sư phụ đã giải quyết rồi, đúng là mạnh mẽ thật! Cả câu cảnh cáo đầy tính uy hiếp đó, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy êm tai, sư phụ nhà hắn cũng không tệ với hắn lắm, còn Vân Phượng thì vẫn thế, không chết sẽ không dừng.
“Ngươi giữ cái chuông này đi, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì lắc nó”.
Vân Yên vung tay lên, một chuông nhỏ màu xanh biếc xuất hiện trong tay.
Cô ta như người chị cả tự tay đeo lên cổ cho Triệu Bân.
“Thật ra có thể đeo nó bên hông”, Triệu Bân ho khan.
Chuông nhỏ đeo trên cổ thế này trông cứ như con chó Nhật lắc lắc vậy, đi đến đâu cũng kêu leng keng ấy.
Vân Yên bị chọc cười, cầm thư quay về lầu các.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!