Lần này, hắn không xoay cổ tay nữa mà là cổ chân, cơ thể của Man Đằng rất mạnh mẽ, quật hắn ta cũng như không, thế thì đổi cách khác, tuy Man hóa rất mạnh, nhưng cũng không hẳn là chẳng có điểm yếu nào, cứ đánh vào đó là được.
“Đến đây”.
Man Đằng gào một tiếng như tiếng sấm rền vang, luồng khí điên cuồng ập đến.
Hắn ta không đụng đến bí pháp, cũng lười dùng bí thuật.
Võ tu hình thức sức mạnh chỉ dùng tấn công vật lý mà thôi.
Với sức mạnh của cơ thể hắn ta bây giờ, bí pháp bình thường hoàn toàn không làm gì được.
Hơn nữa chân nguyên hộ thể của võ tu bình thường thì dày khoảng một tấc, hắn ta lại dày tận ba tấc, cứ như một miếng thép dày ba tấc bao quanh cả người hắn ta, khỏi bàn đến việc tấn công, chỉ cần hắn ta lao tới thôi cũng đã đủ đau rồi, võ tu như hắn ta chẳng khác gì tấm khiên thịt, có thể đánh được, cũng có thể chống đỡ.
Chiến!
Triệu Bân hét lên, cũng lao tới.
Chẳng mấy khi được gặp võ tu Man hóa, thử xem sức mạnh của Man Đằng bây giờ là điều cần thiết.
Cùng lúc đó, Man Đằng vung nắm đấm.
Một cú đấm có cả sạm sét bao quanh, cũng có khí lan tràn.
Triệu Bân rơi xuống thế hạ phong, bị một chưởng đánh bay.
Man Đằng vẫn đứng sừng sững nơi đó, dùng hết tất cả mọi sức mạnh thế này, hắn ta là vô địch với người cùng cấp.
“Mạnh đấy”, Triệu Bân nhe răng trợn mắt, nắm đấm dính máu, xương cánh tay cũng đau nhói lên.
“Kết thúc rồi”.
Man Đằng như con sư tử to lớn chạy tới, bước năng nặng nề giẫm nền đất rung lên, tốc độ lại rất nhanh, mới mấy giây đã đánh tới, vung bàn tay to lên chộp lấy Triệu Bân vẫn còn trên không trung.
Theo hắn ta đoán, Triệu Bân rơi xuống sẽ bị hắn ta bắt lấy.
Khoảng cách và vị trí đã được hắn ta đo cực kỳ chính xác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn sẽ tóm được.
Trước đó bị Cơ Ngân đè ra đánh cho một trận.
Lần này hắn ta cũng muốn thử tuyệt kỹ quật người một phen.
“Thế nào, ngươi muốn quật ngã ta hả?”
Triệu Bân cười cười, cơ thể đang rơi xuống chợt dừng lại giữa không trung khiến Man Đằng chộp vào khoảng không, đúng là hắn ta đã tính toán phương hướng rất chính xác, nhưng có trời mới biết Cơ Ngân lại khựng lại ngay trên không.
“Bùa lơ lửng?”, các đệ tử và trưởng lão lại nhíu mày.
Đúng vậy, là bùa lơ lửng, hắn dùng nó để né tránh sự vây bắt của Man Đằng.
Không thể để Man Đằng tóm lấy được, tên đó to con như thế, dễ dàng xé Cơ Ngân thành hai nửa đấy.
“Ta cho ngươi quật này".
Triệu Bân giẫm chân nhảy vọt lên, sau đó quay ngược lại phía sau.