Đợi Vân Yên rời đi thì hắn mới có thể tỉnh táo ngồi xuống suy nghĩ.
Bằng chứng? Có bằng chứng nào cho điều đó không? E rằng sẽ không có ai tin điều đó.
Cho nên hắn vẫn còn phải âm thầm điều tra, dù sao thì hắn cũng đã nhắc nhở, chuyện còn lại phụ thuộc vào Thiên Tông sẽ giải quyết thế nào.
Đúng vậy, phải âm thầm điều tra.
Đây cũng là kế hoạch của Vân Yên, cô ta sẽ tìm người của Tình Báo các để theo dõi Kim Huyền Chung trong một thời gian dài, chuyện này không chỉ là vì Thiên Tông và Đại Hạ mà còn là vì đệ tử của Thiên Tông, lỡ như Kim Huyền Chung thật sự là người của tộc xác chết, một ngày nào đó lão ta nổi điên lên thì không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử gặp tai ương.
"Đây... rốt cuộc là cái gì?"
Sau khi Vân Yên rời đi, Triệu Bân lại lấy viên gạch tím ra.
Theo kinh nghiệm nhiều năm tầm bảo của hắn thì đây chắc chắn không phải là một vật bình thường, nhưng mất mấy ngày liền hắn cũng không thể nhìn thấu được bí mật của nó, bên trong nó nhất định có ẩn giấu huyền cơ, Kim Huyền Chung theo dõi hắn chặt chẽ như thế cũng có thể chính là vì viên gạch tím này, hắn rất muốn mạnh mẽ phá nó ra và xem bên trong có gì, nhưng lại sợ làm hỏng bảo vật.
Rất lâu sau đó hắn mới chuyển tầm mắt, tiếp tục nhắm mắt ngồi xuống.
“Ngày mai sẽ phải đánh với ai đây?”
Triệu Bân thầm nghĩ, tất cả các đệ tử thăng cấp đều thuộc dạng tinh anh trong tinh anh.
Vẫn như những gì đã suy tính trước đó, chưa đến bước cuối cùng thì hắn thật sự không muốn đối đầu với Sở Vô Sương.
“Cô gái đó thật sự không hề đơn giản”.
Nguyệt Thần duỗi lưng, một mình ngồi trên mặt trăng nhìn về hư vô.
Triệu Bân không biết cô ta đã tỉnh, hay có thể nói là Nguyệt Thần không muốn cho hắn biết, mây mù mờ ảo ngăn cách ý thức của Triệu Bân, là sư phụ, cô ta vẫn muốn để đồ đệ của mình tự do phát triển.
Còn Sở Vô Sương, cả thần cũng nói cô ta là một nhân tài thì chắc hẳn chắc cô ta chính là nhân tài.
Có một số việc Triệu Bân không thể nhìn thấu nhưng Nguyệt Thần lại biết rất rõ, đúng là cô ta có đủ tư cách để kiêu ngạo.
Có điều, không biết cô ta có đủ sức để phủ nhận năng lực của Triệu Bân hay không.
Ngược lại, Triệu Bân cũng chưa chắc đã có thể đánh bại Sở Vô Sương.
Hôm sau, Triệu Bân ra khỏi phòng từ rất sớm.
Khoanh chân ngồi xuống cả một đêm, hắn cực kỳ dồi dào sức sống.
Đập vào mắt chính là hai bóng hình xinh đẹp đang đứng trước bàn bếp chuẩn bị bữa sáng, một người trong đó tất nhiên là sư tỷ hắn, một người khác không phải Vân Yên mà là Huyễn Mộng, Huyễn Mộng của Ma gia chạy đến tận đây nấu cơm.
“Đến đây, nấu ăn đi”, Mục Thanh Hàn gọi một tiếng.
Triệu Bân không từ ối, hắn nghĩ chắc Huyễn Mộng đến cùng với tin tức về Ma Tử.