Ngặt nỗi, chân thể Âm Hàn còn đáng sợ hơn, lạnh đến mức đối thủ run lên cầm cập. Mới đánh hiệp đầu tiên mà đối thủ đã hèn nhát rút lui, nếu còn đánh tiếp nữa thì sẽ không chỉ bị rét lạnh mà cả người còn bị đông cứng thành băng, không có lửa mạnh hộ thể thì khi đấu với Hàn Tuyết, đơn giản chỉ là muốn tìm cảm giác kích thích thôi.
“Cô này khó tìm chồng lắm!”, Kiếm Nam than thở.
Câu nói đó của hắn ta đúng ý của rất nhiều người, buốt lạnh cỡ đó thì đến khi vào động phòng cũng dễ mất mạng lắm.
Tên to con đó thì nửa hiểu nửa không, đầu óc lơ mơ, không theo kịp tốc độ của mọi người, đến giờ tên này vẫn chưa hiểu được chuyện gậy sắt và cả nguyên nhân tại sao Hàn Tuyết lại khó tìm được chồng.
“Nếu Cơ Ngân và cô ta đánh với nhau thì ta cũng sẽ ném một món binh khí lên!”
Tô Vũ đút tay vào ống tay áo, chuyện hắn ta đang nghĩ chính là chuyện này, Kiếm Nam đã bị vợ mình đánh bại, nhiệm vụ khó khăn này chỉ có thể để hắn ta làm thôi. Hắn ta đã chuẩn bị xong gậy sắt, chủ yếu là kích thước đủ lớn… và đủ nặng.
Ting…
Tiếng đàn du dương nhanh chóng vang lên.
Thanh Dao đã ra sân, đôi tay ngọc ngà nhẹ nhàng gảy lên dây đàn, khúc nhạc Thanh Liên nghe rất vui tai. Khúc Thanh Liên vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, giai điệu vẫn huyền diệu như từ trước đến nay, tiếng đàn kêu như tiếng kiếm, không ngừng vang lên.
“Tiếng đàn… Không có tác dụng với ta!”
Đối thủ của Thanh Dao là một nhân vật bá đạo, tấn công rất mạnh, phá vỡ khúc Thanh Liên.
Nhưng, Thanh Dao không chỉ biết gảy đàn mà sức chiến đấu cũng rất mạnh, đặc biệt là thân pháp uyển chuyển, biến hóa khôn lường, Lạc Hà đã mất rất nhiều công sức để bồi dưỡng cô ấy, chỉ bộ pháp này thôi cũng đủ để nói là tuyệt thế.
Thanh Dao thắng khá khó khăn, mặc dù đánh bại được đối thủ nhưng người cũng đầy máu me.
Cục diện bây giờ, đối với cô ấy, nó đã là tốt nhất rồi, rất nhiều đệ tử còn giỏi hơn cả cô ấy đều đã bị đánh ngã, nhưng cô ấy thì lại tiến được đến vòng thứ năm. May mắn cũng là một phần của thực lực, mà vận may của cô ấy thì cũng rất khá, dù cho phải dừng bước ở đây nhưng xếp hạng như thế cũng được rồi.
“Trưởng lão!”, Thanh Dao dừng lại khi đi ngang qua bàn đặt cược.
Câu chào “Trưởng lão” của cô ấy khiến lão Trần Huyền rất đau lòng, vì cô ấy đến là để nhận tiền mà.
Không phải một đôi mà Thanh Dao cứ làm như kiểu phu xướng phụ tùy, hiệp nào cũng đặt Triệu Bân và hiệp nào cũng thắng.
“Hai ngươi thế này là đang ăn cướp mà!”, lão Trần Huyền chậc lưỡi.
“Nhà nghèo, hết tiền ăn cơm rồi!”
Triệu Bân và Thanh Dao vẫn ăn ý như từ trước đến giờ, đến cả những lời nói ra cũng giống hệt nhau.
Thanh Dao vẫn chưa đi mà ngồi bên cạnh Triệu Bân, cô ấy đánh xong một trận thì khá mệt mỏi, muốn tìm một bờ vai để tựa một lát, vừa hay ở đây có một người, mượn vai của hắn dùng tạm chắc cũng không quá đáng.
“Sở khanh!”
Hai chữ đó lại một lần nữa vang lên.
Triệu Bân cũng đã quen với việc đó rồi, từ khi hắn vào Thiên Tông, có ngày nào mà không bị mắng đâu.
Chính vì bị mắng đến mặt dày nên sau này cũng không cần phải xấu hổ hay nói võ đức nữa.
Ầm!
Một tiếng vang