Sáng hôm nay Thiên Tông đặc biệt náo nhiệt, đệ tử của các đỉnh núi đều ăn cơm rồi xuống núi rất sớm, người xuống núi hết sức đông đúc, ai cũng hướng về phía đài chiến đấu của tỷ thí tân tông, không khí càng lúc càng nóng lên, ai bảo đệ tử mới gia nhập Thiên Tông năm nay đều là yêu nghiệt cơ chứ!
Ngọn núi phía sau Thiên Tông lại yên tĩnh lạ thường.
Thường ngày thì ở ngọn núi phía sau Thiên Tông giờ này sẽ có rất nhiều người tập trung.
Nguyên nhân là bởi vì ở đó có nhiều linh khí, là nơi tốt để tu luyện.
Hôm nay thì khác, tất cả mọi người đều đã đi xem tỷ thí tân tông, không có bất kỳ ai chạy tới ngọn núi phía sau cả.
Vì vậy nên cũng chẳng có ai có thể cứu Vệ Xuyên.
Không sai, hắn ta vẫn còn đang bị treo trên cây ở ngọn núi phía sau! Ngoài ra, trên miệng của hắn ta còn bị nhét vào một chiếc tất thối, giờ phút này lại có từng đợt gió lạnh thổi qua khiến cho hắn ta lắc qua lắc lại, cũng không biết Triệu Bân đã cho hắn nuốt thứ gì mà khiến cho hắn ta ngủ mê man suốt đêm, lúc này không có ai ra đây hái linh dược, cũng không có ai ra đây tu luyện, tất nhiên cũng sẽ không có ai phát hiện ra hắn ta đang bị treo trên cây với cái quần cộc hoa lá đặc biệt chói mắt.
Bữa sáng ở đỉnh Tử Trúc vẫn rất ấm áp vui vẻ.
Ngày đầu tiên làm đệ tử của đỉnh Tử Trúc, Xích Yên và Lăng Phi vẫn chưa quen lắm.
Mấy ngày nay bọn họ vốn dĩ đã nhụt chí.
Bởi vì nhụt chí cho nên bọn họ đã có ý định rời khỏi Thiên Tông về nhà, ở lại đây dù sao cũng chỉ bị ức hiếp mà thôi.
Nếu không có Cơ Ngân, có lẽ vài ngày nữa là bọn họ sẽ ra đi.
Sau bữa ăn, Triệu Bân, Mục Thanh Hàn, Xích Yên và Lăng Phi đi trước. Sư phụ đã gật đầu thì tất cả đều là đồng môn tại đỉnh Tử Trúc, Mục Thanh Hàn tất nhiên sẽ không có ý kiến. Theo thứ tự tiến vào Thiên Tông thì Xích Yên và Lăng Phi là sư tỷ và sư huynh của Mục Thanh Hàn, nhưng theo thứ tự gia nhập đỉnh Tử Trúc thì Mục Thanh Hàn vẫn là đại sư tỷ, đây cũng là ý của Vân Yên. Dù vậy cũng không có ai quan tâm đến mấy chuyện thứ tự này, cả bốn người đều rất hòa thuận, đây chính là mong muốn của Vân Yên ngay từ đầu.
“Đa tạ!”, lời của Xích Yên chỉ có Triệu Bân có thể nghe thấy.
“Người một nhà cả mà”, Triệu Bân mỉm cười.
Ở thành Vong Cổ là người một nhà thì khi đến Thiên Tông, họ vẫn là người một nhà.
“Ế?”
Bọn Tô Vũ đã đợi sẵn dưới núi, khi nhìn thấy bốn người, hoặc nói đúng hơn là khi nhìn thấy Xích Yên và Lăng Phi thì cả bọn đều nhướng mày. Mấy người này đều đeo lệnh bài ngọc của đỉnh Tử Trúc, Vân Yên đã thu nhận họ làm đồ đệ rồi sao?
“Giúp đỡ nhé!”, Triệu Bân mỉm cười và nói.
“Để đó ta lo!”, Man Đằng vỗ ngực, hắn ta là một người hào sảng, đã quên mất chuyện Triệu Bân đánh nhau không màng đến võ đức, cái gọi là không đánh không quen biết chính là dùng để nói về hai người họ.
Họ cùng nhau lên đường trong bầu không khí ấm áp.
“Tốt hơn ngươi nên ngồi lên vai ta đi, ta sợ giẫm phải ngươi!”
Man Đằng cũng khá tốt tính, kéo Lăng Phi đặt lên trên vai mình.
Hai người bọn họ là hai người nổi bật nhất trong đám, một tên thì to con còn người kia thì thấp bé, đặt Lăng Phi và Man Đằng cạnh nhau thì Lăng Phi còn chưa cao bằng cẳng chân của Man Đằng, thật sự rất dễ bị giẫm trúng!
Đương nhiên Lăng Phi cũng rất vui vì đỡ phải đi bộ.
“Vật chia theo loại, người phân theo nhóm sao?”
Rất nhiều đệ tử qua lại nhìn thấy mấy người bọn họ thì đều thốt ra những lời đầy ẩn ý.
Có nhiều đệ tử khác còn không chịu an phận, muốn gây sự khi nhìn thấy Xích Yên và Lăng Phi.
Có điều, sau khi nghĩ