Mục Thanh Hàn nghe xong cũng che miệng cười trộm.
Vân Yên nghe xong thì lại trưng ra thần thái hết sức ý vị thâm trường.
Xem đi! Đồ nhi của cô ta không có đứa nào hiền, đặc biệt là hai tên ôn thần này.
"Một câu thôi... có giao ra hay không?"
Sắc mặt của Lạc Hà lại càng tối hơn, cô ta cũng không muốn đứng đây nói những lời vô nghĩa nữa.
“Thề với trời, ta thật sự không lấy”, Lăng Phi ra vẻ chính trực nói.
Ầm!
Một tiếng sấm rền đột nhiên vang lên ở đường chân trời.
Triệu Bân liếc mắt nhìn thằng nhóc tóc tím, đừng có thề với trời chứ cái tên này, lỡ bị trời đánh thật thì sao.
Gương mặt của Lạc Hà đã không thể đen hơn được nữa.
Vệ Xuyên bên cạnh cô ta thì đang nghiến răng ken két.
Giờ phút này hắn ta đã chẳng khác nào một con chó điên, nếu như không có ai giữ dây thì chắc chắn hắn ta đã lao lên cắn loạn rồi.
“Thật sự không lấy sao?”, Vân Yên nhìn hai người Triệu Bân hỏi.
"Không lấy".
Triệu Bân và Lăng Phi đồng lòng nói.
Đêm qua trong núi chỉ có ba người bọn họ, không ai nhìn thấy cho nên tất nhiên bọn họ sẽ không bao giờ thừa nhận!
"Sư tỷ, ta sợ là đã có hiểu lầm".
Vân Yên mỉm cười, tỷ cũng thấy rồi đó, đồ nhi của ta đều là những đứa trẻ ngoan.
Lạc Hà tức giận cười gằn, đỉnh Tử Trúc thật thú vị, nói dối cũng không đỏ mặt.
"Đi".
Lạc Hà phất tay áo, xoay người rời đi.
Cô ta phải nhanh chóng rời đi, còn đứng ở đây thêm một phút nào thì chắc chắn cô ta sẽ phát điên.
"Ngươi chờ đó cho ta!"
Vệ Xuyên nghiến răng nghiến lợi, không quên uy hiếp trước khi rời đi.
Triệu Bân và Lăng Phi tặc lưỡi, rất hối hận vì đêm qua bọn họ đã không đánh phế hắn ta.
"Nào, ăn cơm".
Vân Yên vẫn rất quan tâm đến hai đồ nhi của mình, còn gắp đồ ăn cho hai người bọn họ.
Triệu Bân và Lăng Phi nhìn nhau, đột nhiên lạnh gáy thầm nghĩ: "Ta... ta có linh tính không tốt".
Đôi khi, trực giác của nam nhân cũng rất tốt.
Giống như hai người này, sau khi ăn xong thì liền bị sư phụ treo hết lên cây.
Sự thật đã chứng minh rằng những món mà sư phụ gắp cho không thể nào ăn bậy được!