Triệu Bân chạy nhanh như gió, lao thẳng về đỉnh Tử Trúc, đóng chặt cửa phòng.
Sau đó cỗ quan tài bằng băng được chuyển ra, hắn nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài. Liễu Tâm Như như một người đẹp bằng băng, lặng lẽ nằm trong quan tài, trên mi mắt còn phủ một lớp băng giá, toàn thân từ trên xuống dưới được bao quanh bởi hơi lạnh, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không thấy được. Ai không biết còn tưởng nàng đã chết rồi.
Triệu Bân lấy đan Tỉnh Thần bên trong hộp ngọc ra.
Nó là một viên đan dược màu tím, trong suốt lấp lánh, bốn đường vân rõ nét, có một chút tiên khí lượn lờ xung quanh. Mùi thảo dược thơm ngào ngạt, hít một hơi thôi cũng đủ giúp tinh khí xộc thẳng vào buồng phổi.
“Viên đan Tỉnh Thần duy nhất của Đại Hạ!”
Triệu Bân nói rồi nhẹ nhàng nhét nó vào miệng Liễu Tâm Như.
Hắn dùng thiên nhãn, có thể nhìn thấy đan Tỉnh Thần tan ra, dược lực nhanh chóng phát huy, công hiệu rất thần kỳ, bởi vì lông mi của Liễu Tâm Như khẽ khàng rung lên, ngón tay của nàng cũng thoáng cử động, ánh sáng rực rỡ từ trong cơ thể nàng tràn ra, hòa quyện cùng hàn khí tạo thành một màn sương nhiều màu sắc bao trùm cơ thể nàng. Trong một thoáng chốc, có cảm giác như ảo ảnh.
Triệu Bân nhìn không chớp mắt, hai mắt sáng ngời.
Trong mắt hắn, có được thay đổi này chứng minh Liễu Tâm Như sắp tỉnh dậy rồi.
Thế nhưng, khói sương rực rỡ lại giống như pháo hoa, đến nhanh mà… đi càng nhanh hơn, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất tăm mất tích. Liễu Tâm Như lại giống như bị phong ấn bằng băng, lông mi vừa thoáng rung lên đã tiếp tục bị băng tuyết bao phủ. Không chỉ có thể, mái tóc mềm như sóng nước của nàng bỗng chốc trở nên trắng toát bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, gương mặt hồng hào cũng không còn huyết sắc.
Lúc này đây, đâu có dấu hiệu nào cho thấy nàng sắp tỉnh lại.
Bất luận nhìn từ góc độ nào cũng giống như một sinh mệnh đang tuột khỏi lòng bàn tay.
“Sao… sao lại như thế được!”
Triệu Bân sững sờ, đôi mắt vốn sáng rực bỗng chốc vằn đầy tơ máu.
Hắn hoảng hồn, chân nguyên dồi dào điên cuồng đổ vào Liễu Tâm Như, nhưng cơ thể nàng như một cái động không đáy vậy, bao nhiêu chân nguyên đổ vào cũng biến mất trong thoáng chốc, không có chút tác dụng nào.
“Như Nhi?”
Tiếng gọi của Triệu Bân vừa nhẹ nhàng mà vừa khàn đặc, chỉ sợ làm thê tử giật mình.
Hắn không biết vấn đề nằm ở đâu, rõ ràng đã dùng đan Tỉnh Thần rồi, tại sao vẫn còn ngủ say không tỉnh. Từ đầu đến cuối nàng chưa hề mở mắt, thậm chí mái tóc còn đổi sang màu trắng, là vì sinh mệnh đang mất đi ư? Hay là do quá trình đánh thức gặp trục trặc, khiến vấn đề nghiêm trọng hơn? Hắn nóng lòng muốn tìm ai đó để hỏi.
Hắn nhìn vào ý thức của mình.
Đập vào mắt là một vùng trắng nhờ nhờ, chẳng nhìn rõ gì cả.
Gần như gọi mãi cũng không có hồi âm, Tú Nhi nhà hắn… vẫn đang bế quan à?
Chết tiệt!
Triệu Bân tĩnh lặng đến đáng sợ, không biết là tức giận hay căm phẫn.
Cuộc đời Liễu Tâm Như đã đủ bi thảm rồi, còn muốn giày vò nàng đến bao giờ.
“Tâm trạng của ngươi có vẻ không được tốt lắm”.
Đúng lúc hắn đang không biết làm thế nào thì một giọng nói đột nhiên vang lên trong tiềm thức.
Nghe thấy thế, Triệu Bân đột nhiên mở to mắt, khi nhìn lại vào ý thức, mây mù trắng xóa đã tan rồi.
Đợi khi nhìn rõ, ánh mắt hắn có vẻ kỳ lạ.
Hắn nhớ rằng trong tiềm thức của mình có một vầng trăng, bây giờ nhìn lại, vầng trăng sáng loáng kia chỉ còn một nửa, mà Nguyệt Thần đang tu sửa nó? Vừa tu sửa vừa lầm bà lầm bầm, cũng không biết là đang chửi bới hay đang luyện chú ngữ, nghe giọng điệu… chắc là chửi bới.
“Vầng trăng của ngươi…”, Triệu Bân vô thức hỏi.
“Bị một tên khốn nạn… rung nó một cái!”, Nguyệt Thần sa sầm mặt mũi.
Triệu Bân nhướn mày: Ai mà giỏi thế, có thể chấn động vầng trăng của cô tới mức này.
Hắn không nghĩ nhiều, vội vàng hỏi: “Ta đã cho Như Nhi dùng đan Tỉnh Thần, tại sao nàng vẫn không tỉnh?”