Triệu Bân khẽ thì thào, thoáng liếc lên trời theo bản năng.
Trời cao bao nhiêu hắn không biết, bên ngoài vòm trời đó là gì… Hắn cũng không biết, lại càng không biết trời Vĩnh Hằng đó đang thể hiện khái niệm gì, thật sự là mãi mãi không thay đổi ư? Trời xanh bao la vĩnh hằng… Bất hủ bất diệt?
Đạo hạnh hắn còn quá ít ỏi.
Nghĩ nhiều cũng thế thôi.
Hắn lại chìm vào tiềm thức, tiếp tục tìm hiểu đại địa linh chú.
Trong lúc đó, hắn liếc nhìn Nguyệt Thần mấy lần liền, cứ tưởng Tú Nhi sẽ cho hắn vài thông tin, ít nhiều gì cũng là sư phụ hắn, cứ để đồ đệ mò mẫm trong màn đêm thế mà không biết xấu hổ ư? Thế có khác gì để đồ đệ đi đường vòng đâu.
Trên thực tế:
Nguyệt Thần cũng muốn gợi ý cho hắn một vài thứ.
Nhưng ngẫm lại… Thôi vẫn từ bỏ.
Bí pháp lấy được dễ dàng không bằng tự thân lĩnh ngộ.
Tất nhiên vẫn còn một nguyên nhân sâu xa khác, đó là khai thác hết tiềm lực của Triệu Bân, mỗi một giây ngộ đạo đều là một lần lột xác, mà mỗi một lần lắng đọng lại đều là một đợt niết bàn, đó là một quá trình rất dài, không có cái gọi là giới hạn gì đáng nói, ở nhân gian có thể không rõ lắm nhưng một khi thành tiên, tiếp xúc với đạo rồi thì đó chính là tạo hóa, là căn cơ võ đạo, không chỉ là khí lực mà còn là thấu hiểu, sau này sẽ dùng đến.
“Ngươi không phải là vật trong ao”.
Nguyệt Thần khẽ nói những lời chỉ mình cô ta nghe thấy, đầy ẩn ý.
Tiểu võ tu này chắc chắn sẽ không dừng chân ở Thiên Võ, chắc chắn sẽ không dừng lại ở Tiên.
Tất cả những con đường vòng đi hôm nay, một ngày nào đó… Sẽ trở thành bậc thang dẫn hắn từng bước phong thần.
Đó mới là đường tắt chân chính.
Màn đêm lại càng trở nên yên tĩnh, mọi âm thanh đều lắng đọng.
Không lâu sau đó, tiếng cửa phòng mở ra kẽo kẹt.
Không biết có hẹn trước với nhau hay chỉ là sự trùng hợp, cửa phòng Mục Thanh Hàn và Xích Yên cùng mở ra, không chỉ Triệu Bân mà cả hai người củng sửng sốt, sau khi nhìn nhau thì chợt mỉm cười, sau đó cùng đi về phía Triệu Bân với nụ cười kỳ quái.
Thấy thế, Triệu Bân liên tục vùng vẫy.
Trước đó bị đánh hai người này cũng thêm một tay vào.
Giờ hơn nửa đêm vẫn còn thức, nói không chừng đang muốn đánh hắn thêm một trận nữa!
Hai người đã đứng dưới tàng câu, trừng mắt nhìn hắn rồi lại hỏi: “Đói không?”
“Cũng… Ổn”, Triệu Bân cười ha hả.
Nói xong hắn còn liếc nhìn Nguyệt Thần.
Tú Nhi à! Đừng có phá nữa, cô mà phá nữa ta sẽ bị đánh chết đấy.
Nguyệt Thần không hé răng, chỉ tập trung sửa mặt trăng, không quan tâm đến Triệu Bân.
“Này, ăn đi!”
Mục Thanh Hàn cầm tô cơm, Xích Yên cầm hai giỏ bánh bao.
Hay thật! Cơm với bánh bao, Triệu Bân nhìn thấy lại hoảng hốt nghẹn họng.