“Nói thật, ta không thích cảm giác bị người khác giám sát”.
Triệu Bân cũng dân sành sỏi, sao hắn có thể không hiểu ý trong câu nói của cô ta cho được. Ở Thiên Tông, Ma gia không chỉ có mình Huyễn Mộng là tai mắt, đến việc hắn lén đến Đế Đô mà cũng biết thì rõ ràng là đang âm thầm điều tra hắn rồi.
“Lệnh của cấp trên, không thể không chấp hành!”, Huyễn Mộng nhún nhẹ vai.
Triệu Bân rất cầu tiến, hắn cũng tìm chỗ ngồi xuống, lật chân mình lên xem, coi thử trong lòng bàn chân có bị khắc phù văn của đại địa linh chú không. Hôm đó, hắn đã nhìn thấy rất rõ, lòng bàn chân của cô gái của Linh tộc có một phù văn, chắc chỉ có Linh tộc mới có và cũng là phù văn của đại địa linh chú.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì một khi phù văn đó hiện ra thì tức là đã tu luyện thành công.
Huyễn Mộng nhìn với vẻ ghét bỏ. Này, ta vẫn còn ở đây mà, có thể giữ hình tượng chút không? Còn nữa, đã mấy ngày rồi ngươi chưa rửa chân hả?
Triệu Bân không quan tâm, chỉ ngồi đó chăm chú quan sát.
Hình tượng hả? Mặt mũi đã mất thì còn màng hình tượng gì nữa chứ.
“Cơ Ngân, lão đạo Âu Dương gọi ngươi qua đó!”
Chính vào lúc đó, đột nhiên có tiếng hét lớn vang lên, nghe giọng nói chắc là Tô Vũ. Hắn ta đang đứng dưới núi hét lên, giọng của hắn ta không phải cao một cách bình thường mà cao đến mức khiến chim chóc trên đỉnh Tử Trúc sợ hãi bay đi hết.
“Đừng cản trở, đang bận đây!”, Triệu Bân chưa ra ngoài thì Lăng Phi đã trả lời trước.
Nó vừa nói vừa liếc nhìn nơi lầu của Triệu Bân.
Lúc nãy, Huyễn Mộng đã vào trong, còn gọi “tướng công” khi vào nữa.
Khó khăn lắm hai người họ mới ở bên nhau, đừng làm hỏng chuyện tốt của người ta.
Với khả năng chịu đòn và đánh nhau giỏi như của Triệu Bân, không mất mấy tiếng đồng hồ thì không ra ngoài đâu.
Câu đó của nó khiến Vân Yên phải lườm mắt.
Mục Thanh Hàn và Xích Yên nghe xong cũng liếc mắt, xong rồi còn nhìn sang căn lầu của Triệu Bân, nếu không thì sao lại nói đều là sư tỷ chứ? Đến cả lời nói cũng giống hệt nhau: Đồ lăng nhăng lạm tình!
Cót két!
Cửa phòng được mở ra, Triệu Bân đi chân trần ra khỏi phòng.
Theo sau là Huyễn Mộng.
Cô gái ấy vừa bước ra lại vừa chỉnh lại quần áo, khiến ai nhìn thấy đều tưởng rằng vừa mới mặc quần áo vào, đang cài cúc áo nữa chứ. Mà sau đó cô ta còn cầm cái gương nhỏ, chỉnh đốn lại mái tóc nữa.
Triệu Bân liếc nhìn cô ta: “Cô cũng đa tài đa nghệ ghê đấy!”
“Qủy hà!”
Huyễn Mộng đấm nhẹ hắn một cái với dáng vẻ của một cô gái e thẹn.