"Nếu muốn sống thêm vài năm thì tốt nhất cũng nên biết sợ".
Triệu Bân nói xong thì xuyên tường ra ngoài. Ban ngày hắn không thể nhìn thấy mẹ của mình, cho nên tốt hơn hết là nên đến vào ban đêm. Hơn nữa lúc này Huyễn Mộng vẫn còn ở đây, mà hắn thì không muốn cô ta chú ý đến bất cứ hành động nào của hắn.
“Chờ ta”, Huyễn Mộng chạy theo hắn như hình với bóng, cũng xuyên tường ra ngoài.
"Hai cái tên này... biết cách chơi quá".
Một vị khách thanh lâu đi ngang qua nhìn thấy hai người đàn ông đi ra từ một căn phòng thì không khỏi nhướng mày.
Triệu Bân bước ra phố hòa vào dòng người, chốc chốc lại liếc mắt nhìn về hướng hình tháp. Lúc nãy hắn đã quan sát rõ ràng, bên ngoài hình tháp canh phòng rất nghiêm ngặt, căn bản là không thể nào tới gần. Đừng nói tới chuyện hắn muốn đi vào cứu mẹ của mình ra, chỉ sợ ngay cả cảnh giới Chuẩn Thiên muốn đi vào cũng không dễ. Nơi này là Đế Đô, cho dù là cảnh giới Chuẩn Thiên cũng phải quỳ gối.
Hắn ngước mắt lên bầu trời, nhìn thấy một con thú cưỡi hiếm hoi xuất hiện.
Nói vậy không phải do ở đây không có thú cưỡi, mà là do Đế Đô cấm dùng thú cưỡi trong thành. Chỉ có hoàng cảnh vệ trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế mới có tư cách dùng thú cưỡi ở Đế Đô, nhưng số đó cũng cực kỳ ít, e rằng chỉ những người có cảnh giới cùng tu vi tương đương với nữ soái mới có được vinh dự đó.
Vì vậy nếu như hắn muốn bay lên hình tháp cũng không khả thi, chỉ sợ lúc hắn vừa bay lên trời thì đã bị đánh gục rồi. Đây là Đế Đô Đại Hạ, không ai dám làm càn.
“Muốn cứu người… còn khó hơn lên trời”, Triệu Bân lẩm bẩm, cảm thấy mình thật bất lực.
Đạo hạnh của hắn vẫn còn quá nông cạn, tu vi của hắn vẫn còn quá yếu, muốn xông vào trong đó thì ít nhất hắn phải đạt được tới cảnh giới Chuẩn Thiên.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?", Huyễn Mộng vừa đi theo hắn vừa hỏi, cô ta đã thay lại trang phục nữ.
"Sư phụ nói sở dĩ Đế Đô phong tỏa toàn thành là bởi vì có người xông vào hình tháp", Triệu Bân nói lời này nghe như chỉ là một lời bâng quơ nhưng thật ra hắn đang muốn thông qua Huyễn Mộng thăm dò về tình hình canh giữ bên ngoài hình tháp.
"Vân Yên sư thúc cũng thật biết lừa người", Huyễn Mộng tặc lưỡi nói.
"Sư phụ không bao giờ lừa người".
"Đường đường là chủ nhân của đỉnh Tử Trúc chẳng lẽ lại không biết tình hình ở hình tháp ra sao hay sao?", Huyễn Mộng nói: “Trên toàn cõi triều Long Đại Hạ này ai dám xông vào hình tháp? Nếu như nói là Đại Hạ Hồng Uyên thì ta còn có thể tin, bởi vì người đó chính là đệ nhất thiên hạ! Nhưng cho dù có thực lực cảnh giới Thiên Võ cỡ Đại Hạ Hồng Uyên thì một khi xông vào hình tháp cũng rất khó còn sống đi ra".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!