Di dời lực chú ý lên đồ ăn sẽ không nghĩ nhiều nữa, không thể để lộ sơ hở.
“Đủ không?” Sở Vô Sương khẽ mỉm cười.
“Cũng tạm”.
Triệu Bân mỉm cười đáp lại, rồi tiếp tục cắm đầu ăn.
Thế rồi, cảnh tượng này lọt vào tầm mắt của Ngô Khởi, cực kỳ ứa gan.
Hắn ta thấy ánh mắt của Sở Huyền Hà, Sở Thương Khung, kể cả nữ soái nhìn Cơ Ngân cũng cực kỳ dịu dàng, không giống như đang nhìn người ngoài, mà giống như nhìn người nhà mình vậy, ừm… cũng là con rể đấy. Nếu hắn ta đoán không sai, người Sở gia định ghép Sở Vô Sương và Cơ Ngân thành một đôi đấy.
“Chết tiệt!”, Ngô Khởi hận đến mức ngứa răng.
Ông đây mới là chính phái, đâu thể thua kém tên xúi quẩy này được.
Ta phải xử lý hắn.
Ta nhất định phải xử lý hắn.
Trong đôi mắt Ngô Khởi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, gương mặt kia đã trở nên dữ tợn và đáng sợ.
Sở gia.
Sau bữa cơm, những người lớn tuổi đều tụ tập ở đình nghỉ mát, bàn luận chuyện võ đạo.
Những người trẻ tuổi thì tập trung đi tham quan nhà họ Sở, ngắm hoa ngắm trăng.
Vốn dĩ Sở Thương Khung muốn tìm Triệu Bân để nói chuyện, có điều sau khi nghĩ lại, ông ta vẫn nên tiếp xúc một lát rồi hẵng nói sau, vẫn còn chưa so bát tự mà, phải để cho hai cô cậu bồi dưỡng tình cảm với nhau trước đã.
“Nhà cô lắm bảo bối thật!”, Triệu Bân chậc lưỡi xuýt xoa.
Đấy là lời thật lòng, không nói đến kỳ hoa dị thảo, suốt dọc đường, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều ngọc thạch, viên nào viên nấy đều không tầm thường, lấy đại một viên ra ngoài bán thì chắc cũng bán được bộn tiền, hơn nữa, người ta còn sẽ tranh giành nhau để mua.
Nếu như để nữ soái nghe được tâm tư của ngươi thì nhất định sẽ cho ngươi một trận đòn ra trò.
Chúng ta đang để hai ngươi bồi dưỡng tình cảm mà, sao trong đầu ngươi chỉ nghĩ đến bảo bối không thế? Không đi đúng đường gì cả.
Sở Vô Sương cười nhẹ, là một hướng dẫn viên bất đắc dĩ, thỉnh thoảng cô ta lại lên tiếng giới thiệu cho Triệu Bân, song lại thi thoảng lén liếc nhìn hắn, dưới ánh trăng vẫn có thể nhìn thấy được gò má cô ta hơi ửng đỏ lên.
Đúng thật là:
Người càng cao ngạo thì càng dễ bị rung động bởi một khoảnh khắc nào đó.
Như cô ta, sau khi chứng kiến chấp niệm thà chết không lùi bước thì không thể nào quên được.
Triệu Bân không hề biết gì, nhìn bảo bối đến lóe mắt nên chỉ biết dụi mắt, đặc biệt là Thiên Nhãn ở mắt trái, trúng huyết minh của Ngô Khởi, mặc dù có thể nhìn thấy được sự vật nhưng lại không nhấc được tròng mắt lên.
Nói trắng ra:
Con mắt đó của hắn đã không khác gì với một con mắt bình thường nữa rồi.
Hắn đã từng nhìn vào trong, đúng là trên con ngươi có một phong ấn, phong ấn dán chặt vào Thiên Nhãn của hắn, vì vậy, phải đợi mấy ngày thì phong ấn mới biến mất, trong thời gian ngắn, hắn không thể sử dụng Thiên Nhãn.
Ánh trăng trong vắt, sao đêm lấp lánh.
Nhìn từ phía sau, hai bóng người đó cũng thật rất xứng đôi.