Đêm khuya, Triệu Bân đóng chặt cửa phòng, lấy túi càn khôn ra lật qua lật lại một phen, sau đó mới nhìn sang Nguyệt Thần: “Tú Nhi, phá cấm chế kiểu gì?”
“Nhỏ một giọt máu, lấy Thiên Lôi luyện”, Nguyệt Thần đáp: “Cấm chế này không hoàn hảo, lấy tu vi của ngươi và Thiên Lôi thì tối đa hai ngày là phá được”.
“Ừ”.
Triệu Bân đáp lời, chích tay lấy máu, dùng Thiên Lôi bao lấy túi càn khôn.
Túi này như có linh tính, bị sét bao vây thì rung lên nhè nhẹ, có thể thấy đường vân bên trên lóe sáng, đặc biệt là cái bái quát âm dương kia.
“Bên trong có không gian”.
Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn hồ lô nhỏ, dường như cũng thiết lập không gian bên trong đó.
Nhưng hắn cảm thấy cấp bậc của hồ lô cao hơn của túi càn khôn nhiều.
Từ khi có nó, hầu như ngày nào hắn cũng lấy sét để tôi luyện mà đến giờ vẫn chưa phá được cấm chế.
Hắn không nhìn nữa, tiếp tục tôi luyện.
Túi càn khôn rung mạnh hơn nữa, đường vân trên nó cũng thay đổi càng nhiều.
Đêm dần qua đi.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp vây quanh thành Thương Lan.
Ánh mắt Triệu Bân đã hằn những tia máu.
Một đêm không ngừng, tiêu hao lực tinh thần khá lớn, hắn uống một ngụm linh dịch xong thì tinh thần lại tỏa sáng.
Trong linh dịch không chỉ có đan Thọ Nguyên mà còn có tiên lộ, công hiệu cực kỳ thần kỳ, không những bổ sung tinh thần mà còn bổ sung chân nguyên.
Khi màn đêm lại buông xuống thêm lần nữa, hắn mới dừng tay.
Túi càn khôn đã được luyện hóa, tốc độ nhanh hơn dự kiến.
Lúc này nhìn vào bên trong đã thấy có mây mù lượn quanh, không gian đúng là to hơn không ít, có thể dễ dàng đựng vừa một con trâu rồi.
Nếu hoàn thiện thì chắc phải đựng được hai con trâu ấy chứ.
“Không tệ”.
Triệu Bân mỉm cười, mở túi càn khôn ra, rồi ném một mạch nào là ngân phiếu, thuốc viên, bùa chú vào trong đó rồi treo bên hông, chẳng thấy nặng gì cả.
Keng!
Một tiếng kiếm vang lên, hắn cầm kiếm ra ngoài múa kiếm dưới ánh trăng.
Chiêu kiếm vẫn tinh diệu như cũ, nhưng chỉ còn một tay nên không thể so sánh được với ngày xưa.
Thực lực của hắn cũng bị giảm mạnh.
Không biết bao lâu sau, hắn mới thu kiếm.
Sau đó, hắn dán một tấm bùa tốc hành lên đùi, giải cấm chế ra, rót chân nguyên vào, bỗng nhiên có một sức mạnh kỳ lạ bao phủ toàn thân hắn.
Soạt!
Hắn đi như gió, vèo một cái liền mất dạng.
“Nhanh quá!”
Triệu Bân tặc lưỡi, đích thân trải nghiệm thì mới biết được tốc độ của bùa này đúng là nhanh không tưởng, ít nhất cũng phải nhanh hơn bước phong thần, cảm giác bản thân mình như một cơn gió vậy.
Chỉ trong ba giây là đã đến vách tường.
Mắt thấy sắp va vào tường, Triệu Bân cắn răng, cưỡng chế đổi hướng, may mắn tránh thoát được.
“Giỏi thật”.
Nguyệt Thần thổn thức.
Lần đầu dùng bùa tốc hành mà không đụng vào tường, đúng là bất ngờ.
Lần này, hắn vẽ bùa tốc hành.
Vẽ, phải vẽ thật nhiều, sau này chạy trốn còn phải nhờ vào nó đấy.
Đánh không lại thì nổ, nổ không song thì chạy.
Vẫn phải có nhiều thủ đoạn giữ mạng mới được.
Có một giây phút
.