Cũng giống như lúc ở thành cổ Mộ Quang, hắn lại trở thành chủ thầu, công việc đào hầm nặng nhọc cứ giao hết cho phân thân.
Phân thân cũng rất kính nghiệp, phân thân này biến mất thì phân thân khác lại được bù vào.
Cứ thế, lại đào hết một ngày, bên ngoài, màn đêm đã buông xuống.
“Còn đào nữa thì chắc sẽ đến Hoàng cung mất”, Triệu Bân cầm bản đồ nhìn qua một lượt.
“Nếu như ngươi có thể vào được Hoàng cung thì cũng không rắc rối thế này rồi”. Nguyệt Thần vươn hông uể oải.
“Phải đào đến Hoàng cung thật sao?”
“Ngươi nói xem?”
“Ta thấy rất nguy hiểm!”, Triệu Bân cười gượng.
Hoàng cung chẳng phải là nơi tốt lành gì, đừng nói đến Địa Tạng đỉnh cao, đến cảnh giới Chuẩn Thiên cũng có cả tá, không chừng còn có nhân vật xuất sắc nào đó nhận ra được khí tức của hắn, vậy thì chết thật luôn. Cảnh giới Chuẩn Thiên thì không sao, đáng sợ là cảnh giới Thiên Võ, nói không chừng Hồng Uyên và Hồng Tước đều ở trong Hoàng cung, khả năng cảm nhận của Thiên Võ không phải chuyện đùa đâu.
“Đào là được rồi, nói nhiều vậy làm gì!”, Nguyệt Thần liếc mắt.
“Đào, đào, đào đây!”
Triệu Bân vứt vò rượu: Để ta đích thân ra trận.
Hai người họ cũng rất sảng khoái, thật sự đã đào một mạch đến thẳng dưới Hoàng cung.
May mà cách mặt đất rất xa, nếu không thì rất có khả năng sẽ bị phát hiện.
Đã đào đến đây rồi, không thể gây ra động tĩnh lớn được, lặng lẽ là tốt nhất!
“Không định chôn mấy lá bùa nổ sao?”, Nguyệt Thần đột nhiên nói.
Triệu Bân nghe xong thì giật nhẹ chân mày, còn bất giác liếc cô ta một cái.
Cũng đúng ha, bên trên chính là Hoàng cung, nếu như chôn một đống bùa nổ ở đây, nếu như cho nổ cùng một lúc thì chắc cảnh tượng sẽ rất hoành tráng, Hoàng cung nguy nga tráng lệ cũng sẽ bị nổ sập thôi.
Một ngày nào đó, nếu như hắn phải đối đầu với hoàng quyền thì phần quà này đúng là “hậu hĩnh”.
“Chôn chứ, để rảnh sẽ chôn!”, Triệu Bân nói xong thì lại tiếp tục đào hầm, chuyện quan trọng nhất lúc này là tìm kiếm đại địa linh mạch, còn về phần bùa nổ thì để sau này hẵng nói. Đợi đến khi tu vi hắn cao thâm rồi, tạo ra được bùa nổ cao cấp thì hắn sẽ dán đầy hết.
Không cho nổ thì thôi, nếu đã cho nổ thì phải làm cho tan tành hết.
“Cô thường làm mấy chuyện gài người khác thế này lắm nhỉ?”, Triệu Bân hỏi.
“Không nói được!”, Nguyệt Thần nói với giọng nặng nề, chuyện này mới có là gì, lịch sử huy hoàng của ta đây nhiều không kể xiết. Ai làm thần linh mà không có bản lĩnh đâu, nếu như ngươi thành thần mà vẫn thật thà như vậy thì không thể sống nổi ở thần giới đâu.
Tóm lại, gài người khác cũng là một loại tu hành.
Thời gian chầm chậm trôi qua.