Triệu Bân thấy vậy thì nuốt nước bọt.
Không thấy thì không biết, vừa nhìn được thì đã giật mình! Cấm chế nhiều đến mức khiến người ta phải nổi da gà, nếu như ngu ngốc mò vào thì mỗi một bước đi đều sẽ chạm phải cấm chế, vậy là đủ để bên trên phát giác ra có bất thường ở bên dưới rồi.
“Vào đi!”, Nguyệt Thần phất tay.
Cô ta vừa dứt lời thì Triệu Bân liền cẩn thận nhấc chân, khéo léo né tránh mấy tia sáng đó.
Có sư phụ là thật sướng thật, nếu như không có Nguyệt Thần thì không biết hắn đã phải chết bao nhiêu lần rồi nữa, e là chưa tìm được đại địa linh mạch thì hắn đã bị bắt đi hỏi tội rồi. Hắn đến thế giới dưới mặt đất này, chỗ nào cũng là cạm bẫy, long triều Đại Hạ thật sự rất mạnh, cũng không biết là ai mà lại bố trí nhiều cấm chế đến thế nữa.
“Cảm giác thật là vi diệu”, Triệu Bân lẩm bẩm, hắn đi chân trần trên linh mạch, vận dụng tâm pháp, tinh nguyên cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể hắn qua lòng bàn chân, huyệt vị và lỗ chân lông khắp người, giống như dòng suối mát, tràn khắp cơ thể hắn, cảm giác sảng khoái không thể nào diễn tả được.
Hắn đi đến một chỗ trống trên linh mạch rồi mới dừng lại.
Khoảng không nhỏ đó là chỗ hở của những tia sáng, nếu không chạy nhảy lung tung thì sẽ không chạm phải cấm chế, nhìn quanh một lượt thì đấy là chỗ thích hợp nhất, là một chỗ tốt để ẩn mình.
Keng.
Hắn lại lấy Long Uyên ra, muốn chém một đoạn linh mạch đem về nghiên cứu.
“Muốn chết à?”, Nguyệt Thần lạnh lùng nói: “Phá linh mạch chẳng khác gì với việc phá cấm chế cả”.
“Quên mất nhỉ!”, Triệu Bân thu kiếm lại, rồi lấy hồ lô nhỏ màu tím vàng ra.
Hồ lô nhỏ rung lên ù ù, trên miệng hồ lô xuất hiện lốc xoáy, điên cuồng cuốn mọi thứ vào. Từ khi tôi luyện thành linh dịch tinh túy, từ khi đi theo Triệu Bân, dường như nó chưa từng được ăn no, không biết lần này có được ăn no hay không nữa.
“Để lại vài phân thân”, Nguyệt Thần lên tiếng nhắc nhở.
“Hiểu”.
Triệu Bân dùng một tay bấm ấn quyết, biến ra chín phân thân, họ ngồi xếp bằng quanh thành một vòng, hấp thụ tinh hoa linh mạch, sau đó thì truyền hết lại cho bản gốc là Triệu Bân khiến hắn lại thấy hừng hực cả người, khí sinh linh cuồn cuộn, ào ạt, lực sinh mệnh dâng cao khiến Triệu Bân cực kỳ hưng phấn.
Nếu đã là phân thân thì đương nhiên là phải có giới hạn thời gian.
Triệu Bân đã có tính toán từ sớm, trước khi mỗi phân thân biến mất, hắn đều sẽ dùng thuật phân thân, biến ra một phân thân khác để thay thế. Nhờ vậy có thể đảm bảo không bị thiếu phân thân và cũng có thể đảm bảo linh lực truyền vào không bị gián đoạn.
Đấy là một ý tưởng hay.
Có phân thân không ngừng truyền linh lực thì khi đánh nhau với người khác, hắn có thể đánh cho đến khi đối phương kiệt sức.
Ngoài ra, còn có đại địa linh chú, nếu như tu hành đến mức tinh túy thì sức mạnh cũng sẽ không bao giờ cạn kiệt.
Triệu Bân không ngồi xếp bằng mà đứng thẳng trên linh mạch, tĩnh tâm lĩnh hội đại địa linh chú. Việc lĩnh hội trên linh mạch cũng không phải là thứ mà thế giới bên ngoài có thể bì được, đó là nơi chứa đựng tinh túy của trời đất, lĩnh hội phép này sẽ có thể có được cơ duyên không ngờ tới được.