Dưới đài có rất nhiều lời bàn tán, ánh mắt nhìn Triệu Bân cứ như đang quan sát quái vật, cảnh giới Huyền Dương đánh Địa Tạng, lại mạnh đến không thể ngờ nổi, nếu như tên này đánh với người cùng tu vi thì hẳn là không ai đủ sức ngăn chặn hắn ngoài Đại Hạ Long Phi.
Cái này thì cảm xúc của Sở Vô Sương hãy còn mới mẻ lắm.
Bây giờ ngẫm lại vẫn còn thấy đau.
Phụt!
Trong tiếng ồn ào ấy, Ngô Khởi lại đẫm máu một lần nữa, bị một luồng kiếm quang của Triệu Bân chém bay.
“Giết”, Ngô Khởi tức giận hét lên thật to.
Tên này thật sự điên rồi, không ngờ hắn ta lại thực hiện cấm pháp.
Hơn nữa còn phải trả một cái giá đắt là mất đi tuổi thọ.
Dưới ánh mắt tập trung của tất cả mọi người, cơ thể hắn ta nhanh chóng cao lên cả trăm mét, có thể nói là một người khổng lồ, đôi mắt màu đỏ tươi, cánh tay vạm vỡ như thân cây, miệng còn mọc cả răng nanh, khí huyết bùng nổ vút thẳng lên trời, từ xa nhìn lại, ai không biết còn tưởng là con quái vật nào ấy chứ?
“Ghê gớm thật”, Triệu Bân ngửa đầu theo bản năng.
Nhìn đi! Cháu trai đại nguyên soái Hổ Uy không phải là hư danh, cũng có kha khá quân bài tẩy, không bàn đến những thứ khác, chỉ mỗi cơ thể đó thôi cũng đã rất đáng sợ rồi, e là Man Đằng đến cũng sẽ ngồi đó gọi đại ca, cơ thể khổng lồ như thế, tát cho một cái, ai trúng cũng sẽ chịu đủ.
Ầm!
Ngô Khởi ập tới, nhảy lên không trung đánh một chưởng xuống dưới.
Triệu Bân chỉ thấy bầu trời trên đầu mình biến thành một màu đen, một chưởng như Thái Sơn đè xuống đỉnh đầu, với tư chất như hắn cũng bị ép đến nỗi suýt quỳ xuống, tứ chi bách hải bên trong cứ như đang nổ ầm ầm.
“Giam… Cho ta”.
Lòng bàn tay Ngô Khởi hiện lên chữ Triện xoay vòng, từng chữ khắc sâu vào khí lực Triệu Bân.
Đó là một loại bí thuật phong ấn, chỉ trong vài giây đã khóa chặt kỳ kinh bát mạch Triệu Bân.
“Giam ta?”, Triệu Bân hừ lạnh, mạnh sử dụng thiên cang hộ thể.
Bí thuật bất truyền của Dương Thiên thế gia là phòng ngự tuyệt đối, bí pháp gì gì đó, phù văn gì gì đó, gặp đâu chắn đó, chữ triện khắc vào người hắn ban nãy nhanh chóng bị hất bay, khí thế thiên cang cực kỳ mạnh mẽ, cũng hất tung một chưởng của Ngô Khởi, khiến hắn ta bị chấn động lùi bình bịch về phía sau, mỗi lần lùi lại thì dưới đài chiến đấu lại có một dấu chân thật sâu, nhìn lại bàn chân đó mà xem, con nít có thể dùng để chèo thuyền được ấy chứ.
“Thử một quyền của ta đi”.
Triệu Bân như cái bóng lướt theo, nhanh chóng đuổi kịp, nắm đấm siết chặt, có sức mạnh phá hủy cả ngọn núi.
Ngô Khởi trúng trọn một đấm, há miệng ho ra máu.
Hắn ta còn chưa đánh trả thì uy long của Triệu Bân đã đập thẳng vào lồng ngực.
Phụt!
Lại là một ngụm máu, phun rất nhiều.
To tướng thì được gì, gia tăng sức mạnh, lại giảm bớt tốc độ.
Trước mặt Triệu Bân, Ngô Khởi trong hình dạng này, có thể thấy chỉ là một cái bia sống.
“Đến”.
Triệu Bân hét rung cả vòm trời, khí huyết bốc lên, lại nhảy đến gần, dùng Đấu Chiến Thánh Pháp điên cuồng oanh tạc, liên tục đè đầu Ngô Khởi đánh, chiêu thức biến hóa kỳ ảo, mỗi một chiêu đều mạnh mẽ bá đạo.
“Cận chiến mạnh mẽ thật”.
“Hắn học được ở đâu thế”.