Còn Triệu Bân thì cũng đã ở trong linh trì ba ngày.
Hắn bị sét đánh, vốn dĩ phải chịu cảnh da tróc thịt bong, nếu không cũng bị thương nhưng thịt hư xương nát đều tróc ra, tất cả đều được thay thế bằng máu thịt mới tái tạo, trên người còn có lôi điện giằng xé, khí huyết cuồn cuộn khiến linh trì cũng cuộn sóng, vỗ mạnh từng đợt lên người hắn. Tinh hoa trong linh trì truyền vào trong cơ thể hắn thông qua các huyệt vị và lỗ chân lông, giống như dòng suối mát dạt dào, xoa dịu vết thương do thiên kiếp gây ra.
Một trận thiên kiếp, một lần tạo hóa.
Hắn đã thật sự bị sét đánh nhưng cũng đã được tôi luyện cơ thể.
Theo Nguyệt Thần thấy, mặc dù thế giới phàm trần có rất nhiều nhân tài, nhưng lại có quá ít anh hùng cái thế. Ở trong tiên giới và thần giới, có vài loại người lại chuyên tìm thiên kiếp để tôi luyện bản thân, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc đi đâu để bị sét đánh.
Linh Lung đã đứng dậy, lặng lẽ nhìn Triệu Bân, ánh mắt hơi kỳ quái.
Cũng bị sét đánh như nhau, nhưng phần lớn những người khác thì đều nằm trên giường bệnh, chỉ có tên này... không ngờ lại lột xác, lôi điện đang “giày vò” trên thân đang giúp hắn tự rèn luyện gân cốt và máu thịt của mình, loại bỏ tất cả tạp chất, ánh sáng chói mắt của lôi điện lúc ẩn lúc hiện.
“Quả nhiên sức mạnh tái sinh rất bá đạo”.
Linh Lung lẩm bẩm, xem sự lột xác của Triệu Bân như sức mạnh tái sinh.
Còn linh trì của cô ta cũng chỉ có tác dụng hỗ trợ thôi.
Tiềm lực của tên nhóc này đã vượt quá giới hạn kinh ngạc của cô ta.
Dù tìm khắp Đại Hạ thì cũng không mấy ai có thể hạ được nhiều thiên tài như thế, trừ khi người giống như Long Phi của Đại Hạ, có sức mạnh to lớn trong cơ thể hay là người giống như Thiên Vũ có huyết mạch thần kì. Nhưng tên này, không có huyết mạch đặc biệt, trong người cũng không có sức mạnh của Cửu Vĩ Tiên Hồ, vậy mà lại đánh nhiều thiên tài tàn phế như thế, thật sự rất đáng sợ.
“Như thể khí huyết của hắn không bao giờ cạn kiệt vậy!”, một ông già tóc bạc đứng bên cạnh lên tiếng.
Linh Lung không nói gì, đấy cũng là chuyện mà cô ta đang thắc mắc, đan hải cấp Huyền Dương mà lại tương đương với đan điền cấp Địa Tạng, cô ta có thể đoán đại khái được có bao nhiêu chân nguyên, không thể nào là chân nguyên không giới hạn được.
“Có điều tra ra là kiếp của ai chưa?”, một lúc lâu sau Linh Lung mới lên tiếng.
“Vẫn còn đang điều tra”, ông lão tóc trắng ho gượng.
Chuyện này đâu có dễ điều tra, bên ngoài thành có nhiều người như thế, rất nhiều người bị sét đánh trúng và rất nhiều người còn bị đánh chết, và cũng có rất nhiều người không biết mất tích đi đâu, phải làm sao điều tra? Trừ khi người đó tự nhảy ra.
“Sư tổ, người của Ngô gia đã đến”, ngoài sân có tiếng gọi truyền vào.
Linh Lung nghe thấy thì lặng lẽ quay lưng, bước vài bước thì ra khỏi vườn hoa.
Đâu chỉ có nhà họ Ngô đến, gần như các gia tộc của đám thiên tài đó đều đã đến hết.
Đến để làm gì chứ? Đương nhiên là đến để hỏi tội rồi! Bọn Ngô Khởi và Tử Đô đều đã bị đánh và bị sét đánh tàn phế, phải kiếm người để xả giận mới được, không tìm được người độ kiếp thì chỉ có thể tìm Cơ Ngân để tính sổ thôi. Bọn họ phải liên kết lại với nhau để gây áp lực với Linh Lung, nếu không giết chết Cơ Ngân thì thật khó mà giải tỏa được nỗi hận trong lòng.