“Ta đã báo với Dương Huyền Tông, sẽ điều ngươi vào Ám Ảnh!”, Linh Lung lạnh lùng nói.
“Ám Ảnh?”, Triệu Bân lại quay trở lại.
“Ám Ảnh là Tình Báo các của Đại Hạ!”, Linh Lung chậm rãi nói: “Ngươi vẫn là đệ tử của đỉnh Tử Trúc, đồng thời cũng sẽ là người của Ám Ảnh ta, ta đang xây dựng lại mạng lưới tình báo nên khá thiếu người!”
“Tìm người cảnh giới Huyền Dương như ta sao?”, Triệu Bân chau mày.
“Nội bộ của Thiên Tông và Hoàng tộc đều không sạch sẽ, không thể dùng người cũ được nữa!”
“Vì vậy, người muốn bồi dưỡng thế hệ mới sao?”
“Đúng vậy!”
“Người không sợ ta là gián điệp sao?”
“Có ai lại nỡ phái nhân tài xuất sắc như ngươi đến làm gián điệp chứ?”, Linh Lung mỉm cười nhìn Triệu Bân.
“Cũng đúng!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Như Đại Hạ chắc cũng sẽ không nỡ phái Sở Vô Sương thâm nhập vào nước khác, vì chỉ cần sơ hở một chút thôi, một khi bị phát hiện, người đó sẽ bị nước khác giết chết, vậy thì đối với Đại Hạ, đó sẽ là một tổn thất cực kỳ lớn.
“Ngoài ta và Dương Huyền Tông ra thì sẽ không có ai biết thân phận thứ hai của ngươi cả!”, Linh Lung chậm rãi nói: “Ngươi hãy về trước đi, sau này sẽ phân nhiệm vụ cho ngươi, còn nữa, không được nói cho người ngoài biết”.
“Rõ!”, Triệu Bân đáp rồi quay lưng đi.
Linh Lung đứng phía sau nhìn theo hắn đi càng lúc càng xa.
Không dễ gì xây dựng lại mạng lưới tình báo, bồi dưỡng thế hệ mới cũng là biện pháp bất đắc dĩ thôi. Thứ mà cô ta cần là thời gian, không cần nhiều, mười năm là đủ, đợi thế hệ mới nổi lên, thay thế hoàn toàn người cũ, Hoàng tộc cũng quyết tâm muốn thay đổi triệt để, vậy thì mới có thể giải quyết tận gốc được.
Bên này, Triệu Bân đã ra khỏi phủ Linh Lung.
Lúc Triệu Bân ra khỏi phủ, hắn lập tức cảm giác thấy được rất nhiều cặp mắt đang âm thầm giám sát mình.
Không cần hỏi cũng biết, đó là người của các gia tộc lớn. Ở trong phủ Linh Lung, bọn họ không dám động đến hắn, nhưng khi ra ngoài thì khó nói lắm, phải giám sát chặt chẽ, một khi hắn ra khỏi Đế Đô thì ám sát ngay mà không cần do dự.
Triệu Bân giả vờ như không biết, hòa mình vào con phố đông đúc, đi lòng vòng một lúc thì biến mất tăm, khiến đám người đang âm thầm theo dõi phải ngây mặt ra. Không ngờ cả đám cảnh giới Địa Tạng mà lại để mất dấu một tên cảnh giới Huyền Dương.
Lúc Triệu Bân xuất hiện trở lại thì hắn đã khoác một chiếc áo khoác màu đen.
“Thiên kiếp à, lần đầu tiên ta nhìn thấy thiên kiếp đấy!”
“May mà lúc đó không ra khỏi thành để hóng hớt, nếu không thì đã bị sét đánh trúng rồi!”
“Đến giờ vẫn chưa biết là kiếp của tên nào!”
Đế Đô trong đêm vẫn rất náo nhiệt, đi đến đâu cũng nghe tiếng bàn luận.
Tin hot nhất vẫn là thiên kiếp ba ngày trước, đúng thật là một sự kiện lớn! Đến giờ chủ đề này vẫn chưa hề giảm nhiệt, trong những lời bàn tán luôn không thiếu cái tên Cơ Ngân, trước khi thiên kiếp giáng xuống, tên đó đã một mình đập cả đám thiên tài.
Triệu Bân không nói gì, đi ngang qua và lại đến lầu xanh.