Núi Bất Tử có tới hơn cả vạn đỉnh núi, ai mà biết bảo tàng nằm ở đâu.
Nếu như tìm từng đỉnh một thì chắc tới sang năm cũng chưa tìm ra được.
“Tú Nhi đáng yêu ơi!”, Triệu Bân liếc mắt, cười hehe, hắn quên mất chiếc đèn chỉ đường này. Thần mà, dù cho chỉ còn lại chút tàn hồn nhưng khả năng cảm ứng cũng phi thường lắm.
“Thú vị!”
Nguyệt Thần không để ý đến Triệu Bân, chỉ nhìn những ngọn núi đó.
Mặc dù hai chữ đó khá nhẹ nhàng nhưng Triệu Bân lại cảm thấy rất có sự chấn động. Đến cả thần linh cũng nói là thú vị, vậy thì kho báu trong núi này phải đã mắt đến nhường nào, chắc không phải có cất giấu cả một núi vàng đấy chứ?
“Ngọn núi cao nhất đấy!”, một lúc lâu sau, Nguyệt Thần mới lên tiếng.
“Cao nhất hả?”, Triệu Bân lại rút kính viễn vọng ra.
Hắn nhìn quanh một lượt rồi mới chạy thẳng vào sâu bên trong, ngọn núi cao nhất ở sâu bên trong.
Theo như chỉ dẫn của Nguyệt Thần, hắn đến một vách núi cheo leo, dùng bùa lơ lửng, tiến xuống từng bước một.
Lúc đến lưng chừng nửa vách núi thì hắn mới dừng bước.
“Chắc là ở đây rồi!”, Triệu Bân gõ lên vách núi.
Nhìn từ bên ngoài, vách đá chẳng có gì đặc biệt nhưng trên thực tế, bên trong lại trống rỗng. Chắc người giấu bảo bối đã đào một hang núi bên trong vách đá này rồi khôi phục lại vách đá về nguyên trạng. Nếu như không có bản đồ kho báu thì ai mà biết ở đó có một bảo tàng như thế? Dù cho có bản đồ kho báu thì cũng không dễ gì tìm thấy, hắn cũng nhờ có Nguyệt Thần chỉ dẫn mới tìm được được chính xác, nếu đổi lại là người khác thì chắc phải tìm đến hai năm.
“Tru Tiên quyết!”
Triệu Bân lùi về sau mấy trượng, chém nứt vách đá bằng một kiếm.
Đúng thật là một hang núi. Ở cuối hang núi là một cánh cửa bằng đá, cánh cửa đá rất cứng, Tru Tiên quyết mà cũng không làm gì được, quan sát kỹ thì mới biết nó có cơ quan, hai bên đều có ba ngọn đèn đá.
“Không thể làm khó được ta”.
Triệu Bân liền mở thiên nhãn, hắn có thể thấp thoáng nhìn thấu được kết cấu của cơ quan.
“Cái này xoay ba vòng”.
“Cái này xoay ngược lại hai vòng”.
“Cái này xoay xuôi một vòng”.
Hắn có thiên phú hơn người nên đã nhanh chóng nghiên cứu ra được hết tất cả, chạy tới chạy lui hai bên cửa đá.
Ầm.
Đến khi đèn đá xoay đến vòng cuối cùng, tiếng ầm ầm vang lên, cửa đá mở ra.
Cảnh tượng Triệu Bân bị vàng bạc làm cho lóe mắt không hề xuất hiện, tất cả mọi thứ đều rất bình thường, điều này khiến Triệu Bân thấy không quen chút nào, đã nói là kho báu rồi mà? Sao lại không có động tĩnh gì thế này?
Hắn nhìn lướt qua rồi mới cầm kiếm tiến vào, nhìn sơ qua là đã có thể thấy hết.
Đây là một hầm đá, rộng không quá ba mươi trượng, không có bàn ghế ngồi, cũng không có ấm trà chén rượu gì cả, ngoài một đàn tế ra thì cả hầm đá không còn thứ gì khác.
Bên trên đàn tế có treo một cây cung lớn, một cây cung lớn màu vàng kim.
“Đây là bảo tàng sao?”
Triệu Bân nhanh chân chạy đến trước đàn tế, quan sát cây cung từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Không biết nó đã được treo ở đây bao nhiêu năm rồi mà phủ đầy bụi mờ thời gian, cũng không biết được làm từ vật liệu gì nhưng nhìn là biết nó không tầm thường, đặc biệt là sợ dây cung, có hơi thở của rồng bao phủ, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng rồng gầm thét.