“Vãn bối phải cảm ơn lời khích lệ của tiền bối rồi”, khóe miệng Triệu Bân đầy máu, vẫn còn liều mạng vùng vẫy, dù cố gắng dùng sức đến mấy vẫn không thể rút thanh giáo đó ra được, bị ghim trên tảng đá, như con dê núi chờ bị làm thịt.
Hắn chưa từng nghĩ tới tình huống sẽ trở nên tệ đến mức này, không bàn đến việc cứu người trong tộc, mạng mình còn khó giữ.
“Nào, để lão phu đưa ngươi về nhà!”, ông già mặc áo bạc đưa tay ra, giả vờ thân thiện.
Keng.
Đáp lại ông ta là một tia kiếm quang chói mắt.
Tiếng kiếm vang lên từ phía sau, lại có một người nữa xuất hiện, người đó trùm áo khoác đen, chém ra một kiếm.
“U Lan?”
Triệu Bân vừa nhìn thấy là nhận ra cô ta ngay, hắn không nhìn rõ được khuôn mặt của U Lan nhưng lại nhận ra đôi mắt xinh đẹp của cô ta. Chắc chắn là U Lan, không ngờ cô ta lại xuất hiện ở chỗ này, cô ta cũng đến để cứu người Triệu gia sao? Hay là đến để chấp hành nhiệm vụ?
“Một cảnh giới Huyền Dương nhỏ nhoi mà cũng dám tấn công ta sao?”
Ông già áo tím hừ một tiếng lạnh lùng, đột ngột quay lại, giơ hai ngón tay ra nhẹ nhàng kẹp chặt mũi kiếm của U Lan, kiếm uy lập tức bị đánh tan, dù cho U Lan có dùng lực thế nào thì cũng không sao đâm tới thêm được. Hơn nữa cô ta còn bị ông già áo tím dùng một ngón đánh bay ngược ra ba, năm trượng. Tấm vải đen che mặt của cô ta cũng bị chấn đến rách để lộ ra khuôn mặt, đến khi cô ta rơi xuống đất thì khóe miệng còn chảy máu tươi.
Cô ta là thích khách, rất giỏi tấn công nhưng lại không giỏi chịu đòn, khi không thể làm ông già áo tím bị thương bằng một chiêu thì cô ta đã không còn lợi thế nào nữa rồi, trừ khi đánh phối hợp với kẻ khác.
“Hôm nay đã định sẵn là một ngày có nhiều thu hoạch rồi đây”, mắt ông già áo tím sáng rỡ lên.
U Lan không nói gì, lập tức dùng cấm pháp, đấy chính là trạng thái điên cuồng, mái tóc mượt mà chuyển sang màu đỏ từng sợi một, khí tức vốn lạnh giá, cô quạnh cũng trở nên mạnh mẽ hơn, sau lưng còn mọc thêm một đôi cánh.
Triệu Bân đã từng nhìn thấy trạng thái đó hai lần rồi.
Cứ đến trăng tròn là U Lan nhất định sẽ phát cuồng.
Nhưng bây giờ hình như không phải đêm trăng tròn.
Từ đó có thể thấy được, cô ta đã khống chế được sức mạnh huyết mạch, có thể tự do thi triển, hơn nữa cũng không còn bị phản phệ nữa.
“Huyết mạch Dực tộc, thú vị đấy”.
Ông lão áo tím tò mò, ánh mắt càng rực lửa, Dực tộc là một loại huyết mạch rất hiếm có, nghe đồn đã biến mất hoàn toàn rồi, không ngờ vẫn còn có truyền nhân trên đời này.
“Đem về nghiên cứu kỹ mới được”, ông ta nghĩ đến đây thì liền ra tay.
U Lan cầm kiếm xông lên, sau khi chuyển sang trạng thái phát cuồng thì sức chiến đấu cũng trở nên rất mạnh mẽ.
Ầm, bùm!
Những tiếng vang long trời lở đất lại vọng trong khu rừng đã ngổn ngang.
U Lan và ông già áo tím đánh nhau gây ra động tĩnh rất lớn, kiếm khí văng khắp nơi khiến những cây cổ thụ ngã rạp cả một vùng, tầng ánh sáng trải dài bốn phía, rất nhiều tảng đá lớn đều bị chấn động đến đổ sập.
Ọc, ọc.