"Ta thật sự vẫn còn có việc phải làm", sau khi chạy đi thật xa thì Triệu Bân mới ngoái đầu nhìn lại, trước tiên thì hắn ha hả cười, sau đó hắn lại liếc mắt nhìn Lâm Tà, Thanh Dao và Xích Yên, ánh mắt mang ngụ ý rất rõ ràng: các người cứ về tông môn trước, tình hình bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy. Ta không thể đưa mọi người và Lạc Hà đến núi Bất Tử được.
Có Lạc Hà bảo vệ thì hắn không cần phải lo lắng cho tính mạng của ba người đó nữa.
Hoàng ảnh vệ cùng trấn ma ti cho dù có mạnh đến cỡ nào thì cũng sẽ không dám đắc tội với trưởng lão Thiên Tông.
"Cẩn thận".
Ba người kia tuy không lên tiếng nhưng môi của ai cũng mấp máy.
Quác!
Con hạc trắng dang rộng đôi cánh và bay thẳng đến Thiên Tông.
"Các ngươi rời tông môn để làm cái gì?", Lạc Hà nhàn nhạt nói, trong lời nói mang ý tứ sâu xa.
"Lịch luyện".
Không nói như vậy thì chẳng lẽ lại đi nói ra chuyện bọn họ đều là bạn tốt của Triệu Bân hay sao? Trong thời khắc mấu chốt thì cả ba người đều đồng thanh nói ra một lý do, chuyện bọ họ chạy tới đây để cứu người của Triệu gia tuyệt đối không thể nào để lộ ra ngoài được. Chuyện này nếu như lộ ra ngoài thì chắc chắn bọn họ sẽ gặp phải rắc rối lớn, tệ hơn nữa nếu như Tử Y Hầu biết được chuyện này thì đừng nói tới Lạc Hà, ngay cả Dương Huyền Tông cũng không cứu được bọn họ.
Vì vậy, nối dối lúc này là chuyện cần thiết.
Một đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã trôi qua.
Đám người kéo bè kéo lũ tới đánh nhau cũng đã tản ra hết, trả lại cho nơi đây không gian yên tĩnh. Trên bầu trời đang có rất nhiều quân của hoàng ảnh vệ và trấn ma ti cho nên tất nhiên không còn ai dám hành động lỗ mãng. Đặc biệt là tộc xác chết, Huyết Y Môn, Ma quật và Ma gia, tất cả đều là thế lực đối địch với Đại Hạ cho nên lại càng không dám nhúc nhích.
Quân trấn ma ti chỉ cần nhìn thấy người của Ma quật và Ma gia thì chắc chắn sẽ giết chết ngay tại chỗ.
Bởi vì đó chính là ý nghĩa tồn tại của trấn ma ti.
"Lục soát thật kỹ cho ta".
Những tiếng quát tháo vang lên khắp nơi, đều là tiếng của quân hoàng ảnh vệ và trấn ma ti.
Đây cũng chính là mệnh lệnh của Tử Y Hầu.
Vẫn là câu nói cũ: sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Không ai dám làm việc cẩu thả, nhất là các thống lĩnh, ai cũng ra sức tìm kiếm, không bỏ sót một ngóc ngách nào.
Bọn họ không tin mình không thể tìm ra được mấy trăm phế nhân.
"Bọn họ đã đi đâu vậy?"
Bên này Triệu Bân cũng đang tìm kiếm, hắn tìm Ma Tử, Phượng Vũ, Ngưu Oanh và nhóc hám tiền. Hắn đã biến ra rất nhiều phân thân tản đi khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm thấy được lấy một trong số bốn người bọn họ. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một dự cảm xấu, hắn thầm nghĩ bọn họ không thể nào bị giết được!
Bầu trời đã hửng sáng.
Hắn triệu hồi Đại Bằng một lần nữa, tay cầm kính viễn vọng nhìn về mọi phía.
Hửm?
Trong lúc đang tìm kiếm thì Triệu Bân đột nhiên nghe thấy một tiếng hắng giọng.
Hắn còn chưa tìm thấy Ma Tử thì đã phải đụng độ một người quen.
Người quen đó chính là người đàn ông trung niên cụt một tay. Ông ta đang mặc trang phục của trấn ma ti, trên thắt lưng còn đeo theo một thanh kiếm dài của trấn ma ti, đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm trông hết sức bất cần. Tất cả mọi người của trấn ma ti đều đi thành nhóm hai ba người, duy chỉ có ông ta là đi một mình.
“