Ngoài Phượng Vũ ra còn có một ông già đầu trọc, đúng chuẩn một cao thủ Địa Tạng, không phải cường giả của Ma gia mà là một trưởng lão của tộc Ám Dạ. Đúng là không yên phận, mũi cũng thính ghê, trận hỗn chiến đã hạ màn rồi mà còn mải miết tìm người. Không tìm thấy người nhà Triệu gia, nhưng tìm được Phượng Vũ.
Đây là Thánh nữ Ma gia đấy, bắt được cũng là một đại công.
Khi Triệu Bân đến nơi, hai người đang đánh nhau rất hăng.
Khỏi cần nhìn cũng biết Phượng Vũ rơi vào thế yếu, vốn dĩ cô ta đang trị thương ở đó, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, không thể dùng nổi bốn phần khả năng chiến đấu. Với trạng thái này mà đối đầu cùng cao thủ Địa Tạng cũng khiến cô ta rất khó chịu, toàn thân đầy vết máu, hơi thở cũng yếu ớt đến cực điểm.
“Thánh nữ của Ma gia chắc phải là một tư vị khác!”, ông già đầu trọc cười khẩy, ông ta liếm đầu lưỡi đỏ lòm, ánh mắt đầy vẻ dâm dục. Đừng thấy ông ta lớn tuổi, thực chất vẫn còn háo sắc lắm.
Phượng Vũ không nói gì, máu liên tục tràn ra qua khóe miệng, đứng còn không vững.
“Lão phu sẽ yêu thương nàng tới nơi tới chốn!”, ông già đầu trọc cười nham hiểm, vươn tay túm lấy.
“Ta cũng sẽ yêu thương ông tới nơi tới chốn”.
Không đợi Phượng Vũ phản ứng, cô ta đã bị một người kéo ra từ đằng sau.
Triệu Bân chạy tới, kéo Phượng Vũ ra, vung Hám Sơn quyền đánh nát bàn tay to lớn của ông ta. Ông ta đầu trọc cũng “hừ” một tiếng lảo đảo ra sau vì dư chấn. Mới là võ tu Địa Tạng tầng ba thôi mà, cho dù hắn không ở trạng thái đỉnh cao, cho dù hắn đang bị thương nặng vẫn có thể hành hạ ông ta như thường.
“Ai thế?”
Ông già đầu trọc quát ầm lên, nhưng chưa nhìn ra ai với ai, chỉ thấy một bóng đen.
Soạt!
Triệu Bân nhanh như cái bóng, đã lao người tới.
“Ngươi…”, ông già đầu trọc đột nhiên biến sắc, vội vàng trốn tránh.
“Trốn à?”, Triệu Bân dùng huyễn thuật Thiên Nhãn, làm tinh thần của ông già đầu trọc mê man.
Tuy chỉ trong một chốc lát cũng đủ giúp hắn túm được cổ tay của ông già đầu trọc.
Nghĩ kỹ lại, hình như mấy ngày rồi chưa đập ai, đúng là ngứa tay thật.
Đùng! Binh! Đùng!
Thung lũng Cửu Long tĩnh mịch bỗng chốc vang lên ba tiếng nổ.
Ông già đầu trọc thê thảm rồi, vừa mới tỉnh dậy từ huyễn thuật Thiên Nhãn đã bị một đòn tấn công phá hủy chân nguyên hộ thể, đòn thứ hai, lục phủ ngũ tạng di dời vị trí, đòn thứ ba, xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc.
Triệu Bân nhìn qua, ôi chao? Vẫn còn thở.
Người thấu tình đạt lý như hắn lại tiếp tục tung thêm chín cú quật, đường đường cao thủ Địa Tạng tầng ba bị hắn quật thành một đống, xương cốt gãy nhừ như bột. Đến lúc chết mà ông già đầu trọc vẫn còn buồn bực, bởi dù từng nghĩ tới rất nhiều cách chết, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ bị quật ngã đến chết, đã vậy còn bị một võ tu Huyền Dương quật chết. Ông ta còn giữ rất nhiều bí pháp, nhưng chưa kịp dùng.
Tiêu diệt xong tên này, Triệu Bân mới quay người chạy tới.
Gặp đúng lúc Phượng Vũ đứng không vững, được hắn giơ tay đỡ lấy. Lòng bàn tay Triệu Bân có chân nguyên dồi dào, chảy vào cơ thể cô ta, gạt bỏ sát khí, tiện thể còn nuôi dưỡng thể phách. Tuy vết thương nặng, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng.
“Hắn cũng thường xuyên quật người ta như thế”, Phượng Vũ mỉm cười mệt mỏi, còn “hắn” mà cô ta nhắc tới ý chỉ Triệu Bân. Xét về tư thế quật người ta thì Cơ Ngân và Triệu Bân đúng là khớp đến hoàn hảo.
“Ta dạy hắn đấy”, Triệu Bân mỉm cười.
“Thê tử của ngươi đâu?”
“Vẫn đang say ngủ”.
Chỉ vài câu đối thoại, ai hiểu tự hiểu.
Phượng Vũ không ngốc, giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ chuẩn, cô ta đã nhận ra Triệu Bân rồi. Thay đổi dung mạo thì đã sao, thay đổi hơi thở thì đã sao, cô ta vẫn nhận ra được, đây chắc chắn là Triệu Bân của thành Vong Cổ.
Mà câu trả lời của Triệu Bân cũng không hề phủ nhận.
Nếu đã liên thủ với Ma gia, thời cơ cũng đã tới, không cần thiết phải giấu giếm nữa.
“Nhân quả… đúng là một thứ kỳ lạ”, Phượng Vũ mỉm cười dịu dàng, sau khi rời khỏi biên quan, trước đó cô ta đã từng gặp Triệu Bân tại một làng nhỏ có tên là “Sơn Hà”. Đêm đó, cô ta đánh nhau cùng U Lan, mà khi rơi xuống dòng sông, được cứu tới thôn Sơn Hà, cô ta, U Lan và Triệu Bân nằm cùng nhau trên một chiếc giường.
Tiếc rằng khi đó cô ta chỉ mải đánh nhau cùng U Lan, không nhận ra Triệu Bân.
Không ngờ rằng, ngược xuôi ngang dọc một hồi, họ lại dùng thân phận này để nhận ra nhau. Cô ta là thánh nữ Ma gia, hắn là người đứng đầu tân tông, cùng là người gánh theo thù hận, đã vậy còn kết thành liên minh.
“Tâm trạng của cô vào đêm hôm đó, ta hiểu được”, Triệu Bân mỉm cười với chất giọng khàn.
Từ nay về sau, chỉ sống vì thù hận.
Lời mà Phượng Vũ từng nói, hắn cũng tự nói với bản thân vô số lần. Chữ “thù” khắc trên trán Phượng Vũ, hắn cũng từng khắc một chữ, chẳng qua là khắc vào linh hồn, dù nó cũng chảy máu ròng ròng.