Từ sau đêm đó hành thích không thành, cấp trên phái thêm người đi làm nhiệm vụ: hai vị Chân Linh đạt đỉnh và một vị Chân Linh cấp tám, đã vậy còn là một nhóm ba người rất ăn ý, chấp hành nhiệm vụ chưa từng thất bại.
Bây giờ Triệu thiếu gia yên ổn ngồi ở đây chứng tỏ nhiệm vụ đã thất bại.
“Hai ta có thù oán gì chăng?”
Triệu Bân vẫn còn đang lầm bầm ở đó chứ không bước tới nhận người quen, đôi bên vốn chỉ là khách qua đường trong cuộc đời nhau.
U Lan không biết thân phận của hắn, cứ lãng quên nhau nơi giang hồ là tốt nhất.
Đột nhiên, một mùi thơm của nữ tử thoảng qua, khi hắn ngẩng đầu lên, một bóng người đã đứng sững trước quầy.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là Thanh Dao, con gái của thành chủ Thanh Phong Yên Thiên Phong.
“Thời buổi này thịnh hành nữ giả nam hả?”, ánh mắt của Triệu Bân khá kỳ lạ, bởi vì Thanh Dao trước mặt hắn cũng giống như U Lan ở bên kia, không chịu mặc trang phục của nữ tử mà giả dạng thành công tử hào hoa, nhìn qua cũng đẹp trai rụng rời đấy.
Thanh Dao đến thành Vong Cổ, hắn cũng không bất ngờ, chắc hẳn tới tham gia buổi đấu giá, lát nữa chắc cũng sẽ tới Vọng Nguyệt Lâu dự tiệc.
Khác biệt ở chỗ, thành Thanh Phong là sân chơi chính của cô ấy, thành Vong Cổ lại là sân chơi chính của Liễu Như Nguyệt.
Thanh Dao đứng thẳng ở đó, lặng lẽ nhìn Triệu Bân.
Khi ở thành Thanh Phong, cô ấy đã lén lút nhìn thấy dung mạo của Triệu Bân, dù biết hắn có vợ nhưng vẫn không kiềm lòng được mà tìm kiếm.
Nhiều ngày trời không có kết quả, sau khi tới thành Vong Cổ, run rủi thế nào mà thấy được bức họa Triệu Bân nên mới đến đây xem thử.
Không cần hỏi đã biết là hắn.
Điều này nằm ngoài dự đoán của cô ấy, đâu thể ngờ rằng người mà mình khổ sở kiếm tìm lại là kẻ đứt mạch phế thể mà người người nhà nhà ở thành Vong Cổ đều biết, đã vậy còn là em rể của Liễu Như Nguyệt.
Trò đùa này dường như hơi quá đà, thế nhân đều bị bịt mắt hết cả.
Hắn không thể là một tên phế vật, phải là một kỳ tài hiếm thấy.
“Cô ấy nhận ra mình rồi hả?”
Triệu Bân thầm nghĩ, không thể nào! Kể từ ngày ra khỏi Ngưu Gia Trang, hắn vẫn luôn đeo mặt nạ da người.
Chẳng lẽ, khi hắn ngất đi, cô ấy đã lén lút nhìn thấy diện mạo hắn?
“Cứ việc xem nhé!”
Triệu Bân mỉm cười, không hề nói toạc ra.
“Tay của ngươi đâu?”
Thanh Dao khẽ hỏi, liếc mắt đã thấy ngay ống tay áo trống hoác bên trái của Triệu Bân, đột nhiên thấy đau lòng.
“Mất rồi!”, Triệu Bân mỉm cười.
“Có một thỉnh cầu hơi quá đáng”.
“Cứ nói đi!”
“Có thể nhìn vợ của ngươi không”.
“Ở hậu viện”.
“Đa tạ!”, Thanh Dao mỉm cười rồi tiến vào hậu đường, bước tới hậu viện của cửa hàng binh khí.
Từ đằng xa, cô ấy đã trông thấy Liễu Tâm Như đang yên lặng ngồi ở đình nghỉ mát, có một nha hoàn canh chừng bên cạnh, đợi khi đến gần mới biết Liễu Tâm Như đang thêu thùa, nhưng vì hai mắt bị mù nên mũi thêu rối loạn, dù vậy, vẫn loáng thoáng thấy được hai chữ “Triệu Bân”.
“Ngươi là...?”
Ngọc Nhi nhìn thấy Thanh Dao, Liễu Tâm Như cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhưng không có ánh sáng trông rất trống rỗng và đờ đẫn.
“Cố hữu”.
Thanh Dao mỉm cười, đưa một miếng linh ngọc có tác dụng bồi bổ thể phách rất thần kỳ, tặng cho Liễu Tâm Như.
Có thể nhìn ra được, cô nhóc này rất yêu Triệu Bân, vì muốn thêu tên của hắn mà bàn tay bị kim đâm chảy máu, đương nhiên cô ấy cũng nhìn ra được, Triệu Bân rất yêu vợ của mình.
Cô ấy đến rất lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ, ánh mắt ảm đạm, khó lòng giấu được sự tự giễu và ngưỡng mộ.
“Thanh niên gì mà lạ ghê”.
Ngọc Nhi khẽ lầm bầm, ban ngày ban mặt chạy tới tặng ngọc.
“Nữ giả nam”.
Liễu Tâm Như lẩm bẩm, tuy đôi mắt không sáng tỏ, nhưng khứu giác cực kỳ nhạy bén, chắc hẳn đây là một nữ tử.
“Vợ của ngươi rất đẹp”.
Khi quay lại quầy, Thanh Dao mỉm cười.
“Ngươi giả trang cũng rất đẹp trai”.
Triệu Bân cũng cười.
“Bẻm mép!”
Thanh Dao cười, phất tay áo bỏ đi, cũng giống như Triệu Bân của ngày hôm đó, chỉ là khách qua đường.
“Cô gái đó khá lắm nha!”
Thằng nhóc tóc tím từ đâu chui ra bỗng ngồi lên quầy, trong tay còn ôm một hồ lô đựng rượu.
“Mắt nhìn người của ngươi cũng khá đấy”.
Triệu Bân lại vùi đầu tiếp tục đọc cổ thư.
“Nói cho chị đây nghe đi, sư tôn nhà ngươi là ai thế”, không chỉ có thằng nhóc tóc tím mà Xích Yên cũng đến, không biết từ đầu trồi ra, cô ta tựa người vào quầy, tư thế rất ưu mỹ.
“Không thể nói được”.
Triệu Bân hít sâu một hơi, tỏ vẻ thâm sâu, kiểu cách nào đó cũng tăng tiến đến tầm cao mới.
Chém gió quá đà nên không thể khoe khoang bừa bãi khắp thế giới nữa, nếu thực sự chọc tới một vị đại thần nào thì khó thu dọn cục diện lắm.
“Sao thế”.
Triệu Bân vùng vẫy đứng dậy.
“Tên mập đen
.