Hắn ta vừa bước vào núi Bất Tử thì đã không thể phân biệt được đông tây nam bắc nữa, lọt vào trong tầm mắt của hắn ta lúc này chỉ là một màn sương mù thật dày khiến cho hắn ta không thể nhìn thấy được con đường phía trước. Hắn ta càng đi lại càng cảm thấy mình giống như đã bị lạc vào một tòa mê cung không có lối thoát.
Bên ngoài núi Bất Tử, quân hoàng ảnh vệ và trấn ma ti vẫn đang dàn trận đầy trời để tìm người, tất cả các tòa thành cổ đều đã bị lật tung nhưng vẫn không thể gặp được bóng dáng của một người Triệu gia nào. Tử Y Hầu nổi trận lôi đình, ngay cả ngự lâm quân cũng đã phái ra ngoài, gây ra động tĩnh hết sức ầm ĩ khiến cho thế nhân kinh hãi. Chỉ là một gia tộc hạng ba mà cũng không thể truy tìm nổi, để gây ra động tĩnh long trời lở đất như thế này đúng là đáng xấu hổ.
"Tìm, tìm kỹ cho ta".
Vương Dương ở dưới địa cung cũng đang hết sức tức giận quát tháo thủ hạ của mình.
Hắn ta đã phái ra ngoài không ít cường giả Ma quật nhưng ngay cả một người của Triệu gia cũng không thể bắt được, thậm chí suýt chút nữa đám cường giả Ma quật còn bị hoàng ảnh vệ giết chết.
Đêm nay gió lớn.
Đừng nghĩ các thế lực lớn đã an phận, kỳ thực bọn chúng đều đang âm thầm hành động.
Chẳng hạn như tộc xác chết.
Chẳng hạn như Huyết Y Môn.
Hai thế lực này thật sự không biết an phận, luôn muốn gây ra sóng gió, hơn nữa đêm mà vẫn còn đi thăm dò xung quanh.
Tới đêm ngày thứ hai thì Triệu Bân mới tỉnh lại, hắn thở ra một ngụm khí đen kịt, hai mắt của hắn ta lúc này dường như còn lóe ra tinh quang, hắn đã mất cả đêm để trị thương và điều dưỡng, khả năng phục hồi của hắn bá đạo đến mức không ai có thể so sánh được.
Thành Thiên Thu không có sự phân chia ngày đêm mà cũng không có sự luân chuyển bốn mùa, ngay cả khi thế giới bên ngoài mờ mịt u tối thì ở nơi đây vẫn có ánh sáng ban ngày và mùa xuân tràn đầy sức sống.
Toàn thân tỏa sáng, hắn đi lên một ngọn núi.
Trước khi ra ngoài thì hắn đã sắp xếp cho Triệu gia ở trên ngọn núi này.
"Ân nhân", nhìn thấy Triệu Bân, người của Triệu gia đều đồng loạt đứng dậy chắp tay hành lễ.
“Lục thúc, ta là Bân nhi!”, Triệu Bân vội vàng bước tới trước mặt lục trưởng lão, khóe mắt tràn đầy nước mắt nghẹn ngào, từ khi rời khỏi Triệu gia thì hắn đã thay đổi dung mạo, đây là lần đầu tiên hắn chủ động thừa nhận thân phận của mình. Gia tộc của hắn đã được an toàn ở thành Thiên Thu này, nơi này có đầy đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, thời cơ đã đến khiến cho hắn không khỏi kích động.
“Bân… Bân nhi?”, lục trưởng lão thở dốc nói.
Những người còn lại của Triệu gia cũng đều hết sức kinh ngạc.
Một hồi sau thì liền nghe thấy có tiếng khóc vang lên.
Hóa ra cảm giác của bọn họ không hề nhầm lẫn, lúc trước bọn họ càng nhìn lại càng cảm thấy ân nhân của mình quen thuộc. Thảo nào không thấy Triệu Bân tới cứu bọn họ, hóa ra hắn vẫn luôn ở đây liều mạng bảo vệ Triệu gia.
Cơ Ngân chính là Triệu Bân.
Tất cả mọi người đều không ngờ, ai cũng khóc không thành tiếng.
"Ta đã thay đổi dung mạo, thay đổi khí tức của mình để trà trộn vào Thiên Tông".