“Sau này, bọn ta sẽ không phải bị đuổi giết nữa?”, nhiều người thăm dò.
“Tất nhiên!”, Triệu Bân chỉnh lại cổ áo.
“Cảm ơn!”. Người Ma gia nghe câu này xong thì cảm kích tới suýt bật khóc.
Họ lang thang đầu đường xó chợ nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có một chỗ an thân bình yên.
“Huyễn Mộng, ở lại đây đi, bọn ta đi đón người!”, Ma Tử nói rồi xoay thân.
Huyễn Mộng cười, sau đó còn in một dấu môi đỏ mọng lên mặt Triệu Bân.
“Sao... không biết e thẹn gì thế này!”. Triệu Bân cười ha ha, mặt hắn đỏ bừng rồi.
“Đi thôi!”
Phượng Vũ quay người, còn liếc sang tên này một cái nữa chứ.
Triệu Bân lại chẳng quan tâm, đây cũng là mị lực nhân cách nha!
Vì là ban ngày sáng sủa nên họ không dám quá lộ liễu, đến tối, nhóm người Ma gia thứ hai mới tới.
“Cha má ơi!”
Vẫn là vài chữ này, giàu nứt vách đổ tường luôn!
Sau đó là sự kích động, kích động tới mức muốn rơi lệ, cuối cùng họ cũng không cần chạy đông trốn tây nữa.
“Người nhà họ Ma?”
Lăng Phi đang ngủ say chữa thương cũng bị tiếng hét này đánh thức.
Thấy có người ngoài đến, nó gãi đầu, đoán ra được chút gì đó. Quan hệ giữa Cơ Ngân và nhà họ Ma không đơn giản, việc hắn đưa người Ma gia tới thành cổ này đã đủ chứng minh tất cả.
“Ân nhân!”
Triệu gia cũng ra tới, đứng từ xa chắp tay cảm tạ.
Họ không hề nghi ngờ gì về hành động của Triệu Bân. Có thể được hắn mang vào thành thì đều là người nhà mình, hai bên không hề có sự ngăn cách, không cần giới thiệu, tự động hòa vào với nhau.
Còn U Lan, đến nay cô ta còn chưa tỉnh.
Triệu Bân từng đi xem thử, nhìn cô ta bằng ánh mắt thâm thúy vô cùng.
Lần trước, U Lan bị thương nặng một lần mà lại kích hoạt huyết mạch của mình, giờ vẫn đang trong quá trình lột xác. Theo lời Nguyệt Thần, huyết thống của Dực tộc đang chậm rãi dung hợp với máu của U Lan.
Khi tạm biệt Ma Tử xong, Triệu Bân biến ra cánh tay Kỳ Lân.
Không cần nói cũng biết cảm giác lần này rất tốt, mạnh hơn cánh tay trước kia nhiều.
Bóng đêm lại phủ xuống lần nữa.
Có khoảng hai, ba mươi vạn người đang ráo riết di chuyển, lần hành động này cũng không dễ dàng, họ đi trong lén lút.