Đến giờ hắn ta vẫn không biết là ai đã đánh lén mình, chỉ biết gậy đó đánh xuống khiến khắp người hắn ta đều thấy khó chịu.
“Bắt dâm này, cho ngươi bắt dâm này”.
Hôm nay cơn giận của Triệu Bân không phải chỉ ở mức bình thường.
Thế hắn giận đến mức nào chứ? Ngô Khởi người ta đã nằm xuống rồi, đã hôn mê rồi mà vẫn không khiến hắn dừng đấm đá. Hắn ra tay vừa phải, đủ để khiến dáng vẻ chó má của Ngô Khởi phải biến dạng, bọt máu trong miệng nối đuôi nhau trào ra, nếu như không phải vì muốn lấy tiền chuộc từ hắn ta thì Triệu Bân đã tung cho hắn ta một chưởng chết luôn rồi.
“Ta rất thích thanh kiếm này”.
“Quả nhiên thiếu chủ nhà họ Ngô, thống lĩnh doanh hoàng ảnh vệ thứ bảy, rất giàu có!”
“Ngọc bội này khá đấy”.
Cảnh tượng sau đó cực kỳ đẹp mắt. Hai người họ ngồi xổm dưới đất, chụm đầu vào nhau, lục lọi khắp người Ngô Khởi, từ trên xuống dưới, động tác rất thành thục, nào là ngọc bội, nào là ngân phiếu, nào là trang sức, miễn là thứ có thể lấy được thì tuyệt đối không khách sáo, nếu không phải vì trong thành Thiên Thu còn có rất nhiều phụ nữ thì nhất định đến quần áo của hắn ta cũng sẽ bị lột.
“Về nhà thôi”.
Sau khi moi sạch đồ thì hai người họ cột Ngô Khởi lại như cột lợn rồi xách đi.
A…
Trên đường quay về thành Thiên Thu, tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên.
Thông qua các phân thân, Triệu Bân có thể nhìn thấy rất rõ.
Sau khi Ngô Khởi bị xử lý thì mười mấy tên hoàng ảnh vệ đó cũng đều bị giải quyết hết. Bọn họ tản ra khắp nơi, tìm không được đường ra, hơn nữa phần lớn đều mắc bẫy và bị tấn công. Cao thủ nhà họ Ma làm việc cũng rất gọn gàng, gần như không nói lời thừa thãi, đến là đánh, xử lý xong là đi ngay.
Mười mấy thuộc hạ của Ngô Khởi đều bị bắt hết, không có ai ngoại lệ.
Không phải nói khoác chứ, mấy lão già đó lục soát còn thẳng tay hơn cả Triệu Bân và Ma Tử nữa.
Xong xuôi thì còn tự tìm cho mình một lý do rất ngang ngược: “Nghèo mà, nhà họ Ma rất nghèo”.
“Làm tốt lắm”.
Trên tường thành của thành Thiên Thu tập trung rất nhiều người, đến cả cổng thành cũng đông nghịt, đúng nghĩa với câu đổ ra đường nghênh đón, cảnh tượng đó rất giống với cảnh đón các anh hùng quay về nhà.
“Khiêm tốn!”
Hễ người nào mà nói ra hai chữ này thì đẳng cấp đều đã đạt đến trạng thái đỉnh cao rồi.
Thành Thiên Thu có rất nhiều cây bị cong, tất cả bọn họ, kể cả Ngô Khởi đều bị treo lên cây.
Bảo bối, bọn chúng đều là bảo bối, đều có thể dùng để đổi tiền!
“Lấy được tiền chuộc rồi thì có thả người không?”, Lăng Phi chọt nhẹ Triệu Bân.