“Ta nghe nói có một loại thuốc tên là Nước Vong Tình”, Triệu Bân vừa nói vừa nhìn những người có mặt ở đó.
“Đã chuẩn bị sẵn rồi”. Huyễn Mộng mỉm cười, lấy ra một bình ngọc, bên trong chứa Nước Vong Tình. Cô ta lần lượt cho từng người một trong bọn Ngô Khởi uống với liều lượng thích hợp. Chuyện Ngô Khởi truy sát Triệu Bân, cũng như chuyện xảy ra sau khi họ vào trong núi Bất Tử, tất cả đều sẽ bị Nước Vong Tình xóa nhòa hết, vậy thì họ sẽ không liên tưởng đến Triệu Bân nữa.
“Làm sao để đi đòi tiền chuộc đây?”, Lăng Phi liếc nhìn Triệu Bân và Ma Tử.
“Gọi họ đến núi Bất Tử, lấy tiền chuộc xong thì trốn lại vào thành Thiên Thu thôi”, Ma Tử mỉm cười và nói.
“Nếu vậy thì người Ngô gia sẽ đuổi theo vào đây”, Triệu Bân chậm rãi nói.
“Vào bao nhiêu thì bắt hết bấy nhiêu!”. Ma Tử cũng xách ra một vò rượu, sau khi uống một ngụm, hắn ta mới nói tiếp một câu: “Bắt xong thì lại đi đòi tiền chuộc tiếp, vào nữa thì lại bắt nữa, bắt xong lại đòi”.
“Ngươi làm vậy đúng là muốn gạt sạch của nhà người ta mà”, Lăng Phi nói.
“Không chơi kiểu đó thì đối phương sẽ không nhớ đời được đâu!”, Ma Tử nhún nhẹ vai.
“Chọn cách đó cho nhà họ Ngô nhớ đời, vậy có từng nghĩ đến hậu quả chưa?”, Triệu Bân mỉm cười hỏi.
“Hậu quả gì?”
“Mỗi lần đòi tiền chuộc đều chọn ở núi Bất Tử, nếu là ngươi, ngươi sẽ không nghi ngờ chút nào sao?”, Phượng Vũ nói ra ý mình hiểu: “Hành sự quá lộ liễu thì núi Bất Tử sẽ bị chú ý, Thiên Tông và Hoàng tộc cũng sẽ nhúng tay vào, vậy thì bí mật của núi Bất Tử sẽ bị bại lộ. Không chừng còn có cảnh giới Thiên Võ đến, một hai tên thì còn đỡ, nếu như đến nhiều thì không chừng có thể phá được trận tiên mê cung.
Phượng Vũ nói xong còn liếc Triệu Bân một cái và nói: “Ý là vậy đúng không hả?”
“Đầu óc của cô thông minh hơn của hắn ta đấy”, Triệu Bân thẳng thắn khen.
“Tại chỉ mãi nghĩ đến chuyện kiếm tiền thôi”, Ma Tử tằng hắng.
“Chuyện gì cũng phải từ từ mới được!”, Triệu Bân chậm rãi nói: “Núi Bất Tử là căn cơ của chúng ta, không tới mức bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng nên để người đời biết đến. Chúng ta vẫn chưa đủ khả năng đối phó với cảnh giới Thiên Võ, cần phải xử lý Ngô gia nhưng phải từ từ xử lý, tuyệt đối không được để dính líu đến núi Bất Tử, một câu thôi “không được manh động”, không ổn!”
“Ta biết điều đó, phải lặng lẽ làm, kẻ địch ngoài sáng thì dễ tránh, nhưng kẻ thù nấp trong tối thì khó phòng bị, trời mới biết ai là ai”, Lăng Phi mỉm cười, nói: “Dù cho có nghi ngờ thì cũng sẽ không nghĩ đến núi Bất Tử của chúng ta”.
“Chính là ý đó, cẩn thận thì mới trường tồn được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!