Phượng Vũ nhìn thấy mà đỏ mặt.
Huyễn Mộng nhìn thấy mà hai mắt sáng rực, rất muốn xông tới chọc thử một cái.
“Bảo bọn ta lên đây để xem ngươi khoe vóc dáng hả?”, Ma Tử liếc xéo Triệu Bân, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thân hình của tên này chẳng có gì để chê, nhưng không biết công phu trên giường của hắn thế nào.
“Ta rảnh đến thế à?”, Triệu Bân nói rồi mặc vào một bộ áo mới.
“Bí pháp gì thế, lôi ra xem nào!”, Ma Tử mỉm cười.
“Có thấy đỉnh núi ở phía đối diện không”, Triệu Bân chỉ về một phía.
“Ừ, hiểm trở đấy”, câu trả lời của đám đông rất chung chung
“Khoảng cách khoảng bao xa”, Triệu Bân buột miệng hỏi.
“Ước chừng vài ngàn trượng”, đám đông cũng trả lời rất hời hợt.
Xoạt!
Đám đông vừa dứt lời, Triệu Bân đã biến mất rồi.
Đúng vậy, là biến mất, một người sống sờ sờ tự dưng biến mất không dấu tích.
“Đi đâu rồi?”, Lăng Phi trợn tròn hai mắt, “xoạt” một tiếng là không thấy đâu luôn?
“Thiên Nhãn thuấn thân?”, Huyễn Mộng nhướn mày.
“Với tu vi của hắn, thuấn thân không thể vượt quá hai mươi trượng”, Ma Tử đáp.
“Ở đỉnh núi đối diện kìa”, Phượng Vũ kinh ngạc hô lên.
Nghe xong, đám đông vội vàng cầm kính viễn vọng lên.
Khi họ nhìn sang thì đúng là tên này đang ở đỉnh núi đối diện, còn xách theo bầu rượu nữa kìa? Chiếc áo mới thay ra cũng nhuốm màu đỏ của máu, họ nhìn sang cũng là lúc Triệu Bân nhìn về phía này, thậm chí còn vẫy tay chào, tiện thể khoe một nụ cười xán lạn.
“Mấy ngàn trượng, cứ thế mà qua được à?”, đám đông kinh ngạc.
“Sao hả, công pháp này thế nào?”, trong lúc đám đông vẫn còn ngạc nhiên thì Triệu Bân đã quay về rồi, lúc tiếp đất không vững lắm, toàn thân cũng đầy máu, nhưng không thể phủ nhận là hắn rất nổi bật.
“Ngươi… làm thế nào vậy”, lão già cảnh giới Địa Tạng cũng phải chấn động không thôi.
“Triệu hồi ngược hướng đấy”, Triệu Bân mỉm cười: “Ừm, ta đặt tên cho nó là… thuật đại triệu hồi”.
“Tên nghe… đồng bóng ghê”, Lăng Phi giật giật khóe miệng, ngươi không thêm chữ “đại” vào thì chúng ta cũng biết nó là thuật triệu hồi mà.
“Chớ nói đến tên tuổi nữa, thử nói xem nếu dùng công pháp này để đi lĩnh tiền chuộc… có hữu dụng không”, Triệu Bân cười.
“Hữu dụng!”, đám đông đồng thanh đáp.
“Hữu dụng!”
Đám đông đồng thanh đáp lại, ánh mắt họ nhìn Triệu Bân cũng sáng ngời ngời. Tên này đúng là yêu nghiệt, có thể lĩnh ngộ được công pháp này. Nếu dùng nó để đi lĩnh tiền chuộc thì ai bắt được hắn nữa chứ!
Răng rắc! Răng rắc!