Ma Tử ngay lập tức hiện thân.
Hai người không nói lời nào, cùng nhau độn thổ rời đi.
Trước khi đi còn không quên liếc nhìn ngọn núi Tiểu Dương trước mặt.
“Người đâu rồi?”
Trên núi Tiểu Dương, đám cường giả của Ngô gia nhìn trái liếc phải, chỉ thiếu nước đào sâu xuống ba thước đất.
“Người đâu rồi?”
Đám đông cũng sững sờ, vút một cái liền biến mất, thế cũng quỷ dị quá đó.
“Thiên Nhãn thuấn thân?”, rất nhiều người thử hỏi dò, cũng không khỏi nhớ tới Cơ Ngân.
“Tu vi cảnh giới Huyền Dương, khoảng cách thuấn thân xa nhất cũng không quá hai mươi trượng, không thể nào là Cơ Ngân!”. Mấy lão già đều lắc đầu, bọn họ đều nhìn không ra sao? Trong bán kính hai mươi trượng, ngoại trừ cường giả của Ngô gia, làm gì có người nào khác, còn dám bắt cóc tống tiền Ngô Khởi? Dù là Cơ Ngân thì cũng không có cái gan ấy.
“Thú vị đó!”, đám đông có mặt đều lẩm bẩm.
Nhìn đi! Đối phương dám bắt cóc tống tiền, chắc chắn là có chỗ dựa mà.
Bỗng dưng biến mất chắc chắn là cái mà kẻ bắt cóc tống tiền ỷ vào, người ta là có thể lấy được số tiền đó.
“Đáng chết!”
Lại là âm thanh gào thét phẫn nộ, cường giả của Ngô gia tức giận đến phát điên!
Cứu được người rồi, nhưng lại mất năm ngàn vạn, quan trọng là mất mặt!
“Đi!”
Một lúc lâu sau mới nghe thấy đại trưởng lão Ngô gia tức giận hét lên một tiếng.
Cường giả của Ngô gia vội theo sau, khi đến thì ai cũng sát khí ngút trời, đến khi đi... lại ôm một bụng toàn bực tức, còn không cả biết đối phương là ai nữa chứ, nếu quay về, chắc chắn gia chủ sẽ chửi một trận thậm tệ mất!
Sung sướng!
Đám đông thấy cường giả Ngô gia rời đi, trong lòng liền bật ra hai chữ này, ai bảo Ngô gia ỷ mạnh hiếp yếu, ai bảo Ngô gia kiêu ngạo hống hách, nhìn mà xem, bị người ta trừng trị rồi kia! Mất oan năm ngàn vạn lượng rồi!
“Lão phu bấm ngón tay đoán thử. Chắc người kia đang đếm tiền rồi!”, có một lão bối lời nói sâu xa nói.
“Một vạn, hai vạn, ba vạn...”
Lão già đó đoán không sai, Triệu Bân và Ma Tử đúng là đang đếm tiền. Từng tờ ngân phiếu đều là hàng thật giá thật. Đừng nói là Triệu Bân, đến Ma Tử cũng chưa từng thấy nhiều ngân lượng như thế này.
“Qua việc này, ta nghiệm ra được một chân lý!”, Ma Tử nói.
“Bắt cóc tống tiền có tiền nhanh hơn!”, Triệu Bân trầm giọng nói, bổ sung nửa câu sau.
Thế nên nói, rảnh rỗi thì đi tống tiền, có ngân lượng, lại còn có tài nguyên tu luyện. Mạng lưới tình báo của Ma gia trải rộng khắp nơi, thiếu chủ nhà ai lang thang ở bên ngoài, lang thang ở đâu, hầu hết bọn họ đều điều tra rõ ràng. Ví dụ như thiếu chủ Huyết Ưng - Nghiêm Khang, hoặc là thiếu chủ Ám Dạ - Hoa Đô, hoặc người có Ma Quật, chỉ cần là thế lực đối nghịch thì đều nằm trong vòng tấn công, vì bọn họ… đâu ngại gì có thêm rắc rối.
“Ừm... cuối cùng cũng mở mang đầu óc rồi!”, Nguyệt Thần nghe thấy, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.