“Nghe nói, thiếu chủ Huyết Ưng - Nghiêm Khang gần đây ra ngoài rèn luyện đấy”. Ma Tử cầm một chiếc bình ngọc, nhìn ngắm cẩn thận, thỉnh thoảng lại giơ tay ra gõ nhẹ vài cái, ừm, thanh âm rất trong trẻo.
“Nghe nói, tộc Huyết Ưng có rất nhiều tiền”, Triệu Bân cầm một thanh kiếm, cũng nhìn qua nhìn lại, thỉnh thoảng hà hơi vào nó, sau đó dùng ống tay áo lau lau một chút, ừm, là kiếm tốt!
“Ba ngàn?”
“Sao có thể được? Năm ngàn”.
Hai người tựa sát nhau, kề đầu vào nói nhỏ thì thầm.
Ba ngàn năm ngàn ở đây là còn phải thêm chữ “Vạn” ở đằng sau. Cái gọi là giá công khai chính là như vậy! Tộc Huyết Ưng giàu có, năm ngàn vạn cũng có thể chi ra được. Không làm thịt ra trò, nhà đối phương sẽ không thể nhớ lâu. Nếu như không thành thật thì sau này, bắt cóc tống tiền sẽ là chuyện thường ở huyện,
Nghiêm Khang như thế, Ngô Khởi cũng chẳng khác gì.
Hiệu suất làm việc của lão Huyền Cơ vẫn rất cao.
Khi lão ta đi ra, trên tay còn cầm một xấp bùa trữ vật, tài nguyên tu luyện bọn họ mua đều nằm bên trong. Triệu Bân cũng đi tới, một chồng ngân phiếu được xếp trên quầy. Lão Huyền Cơ nhìn thấy rồi âm thầm nuốt nước bọt. Một tên cảnh giới Huyền Dương nhỏ bé, làm gì mà có được nhiều ngân lượng như vậy, chẳng lẽ là nữ soái đưa cho?
“Đa tạ tiền bối!”, Triệu Bân lấy bùa trữ vật, xoay người rời đi.
“Tiểu bằng hữu xin hãy dừng bước!”, lão Huyền Cơ kêu một tiếng.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Bùa chú của ngươi, vẫn còn chứ?”, lão Huyền Cơ cười ha ha. Bùa văn sư rất hiếm thấy, ở dân gian ít có, hầu hết đều do Hoàng tộc tiếp quản. Những bùa chú được vẽ ra cũng chỉ dành cho người Hoàng tộc sử dụng, thế nên, bùa chú ở ngoại giới khá hiếm, cũng là hàng bán chạy. Xét về khía cạnh nào đó, bùa chú cũng được tính giống như ngân phiếu, đều là tiền tệ. Khó có thể tóm được một bùa văn sư nên sao lão ta có thể không ra bắt chuyện làm quen, tặng phiếu Huyền Cơ Lệnh khuyến mãi giá còn tám mươi phần trăm chứ, cũng có nghĩa, lão ta muốn tung ra một cành ô-liu cho Triệu Bân.
“Ngày 15 mỗi tháng... ta sẽ gửi cho lão”, Triệu Bân cười.
“Giữ lời hứa đó”.
“Tất nhiên rồi”.
Triệu Bân khoát tay, cùng Ma Tử đi ra khỏi Huyền Cơ các.
Ở góc phố, hai người chia tay. Ma Tử cầm tài nguyên tu luyện về núi Bất Tử trước. Triệu Bân thì thừa dịp đêm trăng đi tới thanh lâu, đã hơn một tháng, không biết mẫu thân thế nào.
Trải qua một lần bắt dâm, thanh lâu vẫn sôi động như cũ.
Triệu Bân đi thẳng lên tầng cao nhất. Những cô nương trang điểm lộng lẫy đều bị đánh thuốc, mê man rồi thả nằm trên giường, nằm không cũng kiếm tiền trong truyền thuyết chính là như thế này. Triệu Bân dập tắt ánh nến, cầm lấy kính viễn vọng, nhắm thẳng vào tầng thứ chín của Hình Tháp. Hắn có thể nhìn thấy bóng hình của mẫu thân, bà ấy đang đứng trước cửa sổ nhìn về phía nam, như thể có thể nhìn thấy một tòa thành trì tên là “Thành Vong Cổ” cách một khoảng không vô tận.
“Mẹ”.
Triệu Bân lại nước mắt lưng tròng, một tiếng mẹ đã được hắn dùng giọng khàn khàn kêu lên.
Có lẽ vì chìm đắm vào cảm xúc nên khi có người tiến đến, hắn vẫn không hề biết. Đó là người quen, hơn nữa còn là người đàn ông trung niên một tay của Trấn Ma Ti, mỗi khi rảnh rỗi, người này cũng sẽ tới đây xem xét. Họ lại trùng hợp gặp nhau, biết tâm trạng của Triệu Bân nên không quấy rầy, chỉ lặng lẽ cầm lấy kính viễn vọng, cũng nhìn về phía Hình Tháp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!