Sau nhiều ngày hắn không trở về thì Thiên Tông vẫn như cũ, các đệ tử đang tu luyện vừa nhìn thấy Cơ Ngân là lại xì xào bàn tán không thôi, ai bảo cái tên này quá nổi tiếng, đã tới Đế Đô mà cũng phải gây ra động tĩnh lớn, cho dù cũng có những tin tức không tốt, nhưng bất kể thế nào thì trận chiến ở cổng Đế Đô cũng đã khiến cho Thiên Tông được nở mày nở mặt, đám yêu nghiệt thiên tài của các thế lực khác đều bị Cơ Ngân đánh cho tơi tả, hơn nữa còn bị thiên kiếp đánh thê thảm, tạo nên một sự kiện náo động chưa từng thấy.
Triệu Bân không quan tâm đến bọn họ, chỉ đi thẳng một đường.
Trước khi quay về đỉnh Tử Trúc thì hắn đã đi thẳng đến đỉnh Vũ Hóa để xem Bát Nhã quay về đó chưa.
Trên đường đi, hắn tình cờ gặp được hai người quen: Mặc Đao và Hàn Tuyết.
Triệu Bân nhướng mày nhìn, hai người này... thành đôi rồi sao?
Mặc Đao lầm lì cùng Hàn Tuyết lạnh lùng cực kỳ hợp nhau, nhìn qua còn có tướng phu thê, sánh bước bên nhau thật đúng là xứng đôi vừa lứa. Cứ thế này thì nói không chừng năm sau còn có thể ôm thêm một tiểu bảo bối mập mạp đáng yêu.
"Cơ sư đệ, chào buổi sáng".
Người lầm lì ít nói như Mặc Đao khi nhìn thấy Triệu Bân thì cũng không khỏi nở một nụ cười.
Hàn Tuyết ở bên cạnh vừa nhìn thấy Triệu Bân thì đã trừng mắt, chủ yếu là bởi vì cô ta nghe nói hắn đã bị bắt quả tang trong thanh lâu, cô ta nghĩ hắn đúng là phường lưu manh.
“Chào buổi sáng sư huynh sư tỷ”, Triệu Bân cười nói.
Nói xong hắn còn trộm đưa cho Mặc Đao hai tấm ngân phiếu, ý như muốn nói: đây là tiền mừng của hắn, chỉ trách hắn quá bận rộn, không biết tình hình bên trong tông môn dạo gần đây, vả lại hắn vẫn còn rất nhiều sứ mệnh trên vai, nói không chừng trong tương lai còn phải chống lại Thiên Tông cùng hoàng tộc, cho nên tốt nhất là cứ đưa trước cho bọn họ phần tiền mừng này.
Đây chính là ý tưởng của hắn.
Mặc Đao cùng Hàn Tuyết không kịp phản ứng, không có việc gì sao tự nhiên hắn lại đưa tiền cho bọn họ, hắn phát tài rồi sao?
Phát tài rồi cho nên mới vung tiền.
Triệu Bân không nói lời nào, thần thái đại biểu cho tất cả.
Không đợi hai người kia kịp phản ứng thì hắn đã vẫy tay rời đi, không đứng lại làm bóng đèn nữa.
Mặc Đao và Hàn Tuyết không hiểu gì, cuối cùng cũng chỉ cùng nhau đến bí phủ tu hành.
"Không biết cô ta đã quay về đây chưa?"
Triệu Bân đã đến chân đỉnh Vũ Hóa, bắt đầu bước lên bậc đá.
Đột nhiên, sau khi đi lên được một hai bước thì hắn lại đi ngược xuống, kỳ quái nhìn sang một bên, vừa nhìn ra xa liền thấy một bóng người quen thuộc có dáng người to lớn rắn chắc.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Man Đằng.
Gặp Man Đằng cũng không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là thứ mà Man Đằng đang khiêng theo.
Thứ mà hắn ta khiêng theo chính là một vòng hoa cực lớn đủ mọi màu sắc.
Bình thường chỉ có đến dự tang sự người ta mới mang theo vòng hoa lớn cỡ này mà thôi.
Hửm?
Man Đằng cũng đã nhìn thấy Triệu Bân, vừa nhìn thấy hắn thì Man Đằng đã vội vàng chạy đến, đã nhiều ngày hắn ta không gặp Triệu Bân, sở dĩ hắn ta vội vàng như vậy cũng không phải vì quá nhớ Triệu Bân mà là vì hắn ta muốn đòi lại lang nha bổng của mình. Không ai biết Cơ Ngân ở đâu, mà cái tên này nhất định sẽ không bao giờ tự giác trả lại đồ đã mượn, nay khó khăn lắm mới bắt gặp được hắn, Man Đằng tuyệt đối không thể để cho hắn chuồn mất.
“Lang nha bổng của ta đâu?”, Man Đằng gào to một tiếng hỏi.