Cho đến khi một cơn gió nhẹ thoảng qua và một chút mùi hương nữ tính ập đến thì hắn mới bừng tỉnh.
Sư phụ của Bát Nhã không biết từ đâu bước tới, trên mái tóc còn đọng lại vài giọt nước, rõ ràng cô ta là một người rất ưa sạch sẽ cho nên mới sáng sớm đã đi tắm. Sư phụ của Bát Nhã vừa nhìn thấy Triệu Bân thì không khỏi ngạc nhiên.
"Bái kiến Ngọc Cẩn sư bá", Triệu Bân thấy vậy thì vội vàng chào hỏi.
"Mới sáng sớm đã chạy tới đây, chắc không phải chỉ để nhìn đồ nhi của ta một cái chứ?", Ngọc Cẩn cười nói nhưng nét mặt thì không hề ôn hòa, cô ta cũng đã nghe kể về chuyện hắn đi đến thanh lâu, hơn nữa còn bị bắt ở thanh lâu.
Việc này đã truyền đi khắp Thiên Tông, không muốn biết cũng khó.
Chính vì cô ta biết cho nên mới không thể ôn hòa với hắn nổi, tên nhóc này mới bây lớn mà đã ăn chơi trác táng thế rồi sao?
"Ta chỉ đi dạo xung quanh thôi".
Triệu Bân cười nói rồi liền quay đầu bỏ chạy.
Về phần Bát Nhã, cho dù Ngọc Cẩn không có ở đây thì hắn cũng khó bắt được cô ta chứ đừng nói đến chuyện Ngọc Cẩn đã tới đây rồi. Nghĩ lại mới thấy, tuyệt đối không thể ra tay bên trong Thiên Tông, ở đây muốn bắt người thì dễ, nhưng bắt người mà không gây ra động tĩnh lớn thì cực kỳ khó.
"Tên nhóc này thú vị thật".
Ngọc Cẩn không nhìn theo hắn nữa, xoay người trở về lầu các.
Trước khi bước vào phòng thì cô ta còn không quên liếc nhìn Bát Nhã và cảm thấy rất hài lòng, sau khi đồ nhi nhà mình đi lịch luyện đúng là có thể niết bàn lột xác, thoát khỏi tạp niệm trần tục, có được tiền đồ vô hạn.
Trên đường đi Triệu Bân vẫn luôn nghĩ cách để bắt Bát Nhã.
Khi đi ngang qua Cửa Hiệu Lâu Đời thì hắn mới định thần lại.
Lão Trần Huyền luôn ở đó, đã hơn một tháng không tới đây, Cửa Hiệu Lâu Đời của lão ta lúc này lại chất đầy hàng hóa. Trong trận tỷ thí tân tông lão ta đã thua cược thê thảm, cũng không biết lão ta tìm đâu ra được thêm bạc để mà bày biện lại cửa hàng như thế.
Trừ lão Trần Huyền thì bên trong Cửa Hiệu Lâu Đời lúc này còn có một người khác.
Người đó chính là Chư Cát Huyền Đạo. Lúc Triệu Bân tiến vào bên trong cửa hàng thì hai lão già đang đứng chụm đầu lại với nhau nghiên cứu cái gì đó, bọn họ đang nghiên cứu bí pháp sao? Ồ không đúng, thì ra bọn họ đang nghiên cứu Xuân Cung Đồ, hơn nữa còn nghiên cứu rất kỹ lưỡng bằng một cái kính lúp.
Chắc chắn là hai lão già đang xem mê mẩn lắm cho nên mới không nhận ra khi hắn bước vào cửa hàng hồi lâu.
"Lớp người già như vậy khiến cho ta cảm thấy rất an ủi".
Triệu Bân không quấy rầy hai lão già, miệng hắn nói rất hay nhưng tay chân thì cũng không nhàn rỗi, hắn chỉ phất tay một cái thì một hàng linh dịch trên giá đã bị cuốn đi rồi bị hắn nhét vào không gian bên trong chiếc nhẫn. Hắn không trộm thì thôi mà đã trộm là phải trộm cho bằng sạch, có thể nói là do bệnh nghề nghiệp, mắt thấy thứ tốt thì tay tất nhiên sẽ không bỏ qua.
"Này, bắt quả tang!"
Hay lắm, cái tên này sau khi ăn trộm đồ còn lớn tiếng gào to.
Hai lão già kia giật mình đến mức muốn tè cả ra quần, hốt hoảng thu cuộn tranh lại, do thu lại quá vội vàng cho nên bức Xuân Cung Đồ đã bị hai người xé làm đôi, một nửa bị nhét vào trong lồng ngực, một nửa bị giấu ra sau lưng. Hai lão già làm chuyện đó rất nhanh chóng, hẳn là đã làm rất thường xuyên.
Nhìn thấy người vừa tới chỉ là Triệu Bân thì sắc mặt của hai lão già ngay lập tức tối sầm lại.
Không đợi hai lão già nổi giận thì Triệu Bân đã quay đầu bỏ chạy, tiện tay hắn còn lấy thêm một trăm bình dược hoàn, nhưng số dược hoàn này hắn cũng không cướp mà bỏ tiền ra mua đàng hoàng, hắn vừa chạy ra ngoài thì đã phóng vào trong một tờ ngân phiếu.