Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 "Uống!"  

 

Trên đỉnh Tử Trúc, bầu không khí càng lúc càng nóng lên, mọi người hiếm lắm mới có thể tụ họp đông đủ cho nên đều uống rất hăng say.  

 

Tới tận khi màn đêm buông xuống thì mọi người mới loạng choạng đứng dậy, có người còn không an phận như Kiếm Nam, vừa uống say một chút là đã muốn cùng mấy cô nương khác tâm sự, cuối cùng hắn ta bị Chiêu Tuyết đánh mập mình rồi mới lôi đi, trước khi hai người rời đi thì mấy người Triệu Bân còn không quên giơ tay đánh bồi thêm vài cái, Chiêu Tuyết thấy vậy cũng rất đau lòng, đánh thì đánh nhưng đừng đánh đến hỏng là được.  

 

Đỉnh Tử Trúc dần dần yên tĩnh trở lại.  

 

Chỉ còn lại Triệu Bân, Xích Yên và Mục Thanh Hàn, Lăng Phi đang ở trên núi Bất Tử còn Vân Yên thì đang bế quan. Hai vị sư tỷ uống rượu xong thì má đỏ hây hây, phản chiếu dưới ánh trăng trông thật là quyến rũ. Vốn dĩ đây là cảnh tượng sum họp vô cùng lãng mạn, thế mà Triệu công tử lại không biết quý trọng, ngay lập tức xắn tay áo muốn phá hoại cây cảnh.  

 

Cây cổ thụ trong sân đã bị hắn vặt nát.  

 

Xích Yên và Mục Thanh Hàn thấy vậy thì trộm che miệng cười, cũng may là Vân Yên đang bế quan, nếu không thì tên nhóc này đã bị treo lên đánh rồi. Chỉ cần một tin đi dạo thanh lâu bị bắt của hắn lọt vào tai sư phụ thì cũng đủ để cho hắn bị treo lên đánh ba ngày ba đêm.  

 

"Hai người sớm nghỉ đi nhé".  

 

Triệu Bân vặt sạch cành của cây cổ thụ xong thì liền quay đầu chạy trốn, thừa dịp sư phụ còn đang bế quan, càng chạy sớm càng an toàn.  

 

Hắn vừa xuống tới chân núi thì liền bị một người chặn lại.  

 

Đó là một lão già tóc trắng, Triệu Bân đã từng gặp qua lão ta, một trưởng lão nội môn.  

 

“Bái kiến sư bá”, Triệu Bân rất hiểu chuyện, ngay lập tức chắp tay chào hỏi.  

 

"Chưởng giáo tìm ngươi", lão già tóc trắng nhẹ nhàng cười nói.  

 

Triệu Bân lập tức hóa giải cơn say rồi đi theo lão ta.  

 

Thiên Tông nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đi đâu cũng có thể gặp được người quen.  

 

Đi một đoạn xa thì Triệu Bân liền nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi tới, một trong số đó là Vệ Xuyên thân mặc y phục trắng phấp phới, tay cầm quạt xếp phe phẩy, người còn lại là một nữ đệ tử. Triệu Bân không biết nữ đệ tử này, nhưng nhìn tình huống thì hắn đoán có lẽ nữ đệ tử này lại là một người tình dự bị của Vệ Xuyên, theo như hắn ta nói thế.  

 

Thực ra thì đó chỉ là sự tự luyến của Vệ Xuyên mà thôi, nữ đệ tử kia hoàn toàn không để ý đến hắn ta một chút nào, ngược lại khi nữ đệ tử kia vừa nhìn thấy Triệu Bân thì liền không khỏi liếc mắt cười lúng liếng. Đệ tử đứng nhất tỷ thí tân tông tỏa ra hào quang thật sự chói mắt.  

 

“Cơ Ngân!”, Vệ Xuyên vừa nhìn thấy Triệu Bân thì đã nghiến răng nghiến lợi.  

 

"Sao, muốn lên diễn võ đài tỷ thí không?", Triệu Bân thản nhiên nói.  

 

Nghe đến đây thì Vệ Xuyên đột nhiên trở nên lúng túng.  

 

Trước đây hắn ta chính là khách quen của diễn võ đài, chuyên thách đấu những người yếu thế.  

 

Còn hôm nay thì thôi! Hôm nay hắn ta nên an phận một chút thì tốt hơn. Cơ Ngân không phải là một quả hồng mềm mà là một khối thép nguyên chất, cho dù Cơ Ngân có đứng yên cho hắn ta đánh thì hắn ta cũng đánh không nổi.  

 

Nghĩ vậy nên hắn ta chỉ có thể lầm lũi rời đi.  

 

Lão già tóc trắng chỉ cười chứ không nói gì, đúng là kẻ mạnh làm chủ thể giới, không phục không được.  

 

Chẳng mấy chốc thì hai người đã leo đến đỉnh một ngọn núi, tiễn Triệu Bân lên núi rồi thì lão già tóc trắng cũng xoay người rời đi, ở đình nghỉ mát cách đó không xa, Dương Huyền Tông đang yên lặng uống trà, vừa nhìn thấy Triệu Bân liền ngoắc lại.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận