“Con à, không sao chứ!”
“Công chúa ra tay nặng quá đi mất, nhìn thằng bé bị đánh này”.
“Có đau không”.
Thấy Triệu Bân xuống, mấy lão già vây kín quanh hắn, nhìn ngắm từ trên xuống dưới như xem xiếc khỉ. Hài hước nhất không phải điều này, mà là thần sắc của họ. Rõ ràng nói toàn những câu quan tâm, nhưng ai nấy cười rất hả hê. Nửa đêm quả nhiên có phúc lợi, chẳng có gì hả lòng hả dạ hơn thấy Cơ Ngân ăn đòn.
Vui thì vẫn vui, nhưng chặc lưỡi thì cũng có.
Thử hỏi, trong lớp người trẻ tuổi này, có ai dám chòng ghẹo Long Phi của Đại Hạ.
Thử hỏi, bị công chúa Đại Hạ đánh cho một trận nhừ tử, còn ai đứng lên được.
Trước mặt họ có một người, tạm thời không nhắc đến mặt mũi sưng vù, nhưng thực sự rất giỏi chịu đòn.
“Nếu ta còn thiên kiếp, chắc sẽ cho các ông “sướng” thử”.
Đây là lời trong lòng của Triệu Bân, hắn lười ngó ngàng tới đám già đầu mà không chịu chết này, tập tễnh bỏ đi. Một tay bưng mặt, một tay chống vào lưng, mỗi bước đi là có thể nghe thấy tiếng kêu rắc rắc của xương cốt trong cơ thể. Ăn một trận đòn của Long Phi nên đau từ trên xuống dưới, nếu không có Vạn Pháp Trường Sinh quyết, chắc hắn gục lâu rồi.
“Ăn đòn cũng là một kiểu tu hành”.
Lời này đã biến thành câu cửa miệng của Tú Nhi, cô ta nói không sai, mỗi lần ăn một trận đòn, thể phách của Triệu Bân sẽ mạnh hơn một chút, bị đánh nhiều thì tự khắc da dày thịt béo hơn thôi.
Về điều này, Triệu Bân không phủ nhận.
Thế nhưng ăn đòn vị bị hố thì cực kỳ không vui nhé.
Mỗi lần như thế, hắn sẽ nghiêm túc… hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Nguyệt Thần. Đáng đời ngươi bị đánh cho hồn bay phách lạc, ngày nào cũng bẫy người ta, trời xanh còn không nhìn nổi.
Dù không vui nhưng hắn cũng thấy bất ngờ.
Tất nhiên là bất ngờ vì Cửu Vĩ Tiên Hồ, quả nhiên là sự tồn tại đỉnh cao.
Ra khỏi Thiên Tông, Triệu Bân đi thẳng về phía Tây.
Trước khi ra khỏi Thiên Tông còn đụng trúng tên Nghiêm Khang.
Thêm cả Viên Miểu, Vũ Văn Hạo và Trịnh Minh, thế nào cũng gặp mấy tên này túm tụm cùng nhau.
Thấy hắn bán thân bất toại, đám kia cười tươi hơn hớn.
Triệu Bân cũng chẳng buồn ngó ngàng, đừng để ông gặp được chúng mày ở bên ngoài, gặp lần nào ông trói lần đấy.
Khi hắn xuất hiện lần nữa đã là ở đỉnh núi cách đó năm trăm dặm.
Từ đằng xa đã nhìn thấy Ma Tử đang ngồi đó vùi đầu lau kiếm.
Triệu Bân đáp xuống nhưng không đứng vững, suýt cắm đầu xuống đất.
“Nghe nói ai đó chòng ghẹo công chúa Đại Hạ, bị người ta đánh cho quên cả quê mẹ”, Ma Tử chặc lưỡi.
Triệu Bân liếc xéo tên này: Tin tức của ngươi nhạy gớm nhỉ.
Nói nhảm thì nói nhảm vậy, chuyện chính vẫn phải làm.
“Chuyện chính” ở đây chính là xử lý các thế lực đối địch.