Triệu Bân dừng lại, dừng ngay trên một đỉnh núi, uy nghiêm như một pho tượng.
Thuật lời nguyền cộng sinh... xuất hiện một loại sức mạnh bí ẩn hòa vào trong cơ thể hắn, sức mạnh đó hùng vĩ, tự mang tạo hóa, cái gọi là tạo hóa chính là ép tu vi của hắn đến cảnh giới nút thắt cổ chai.
Cơ duyên ngược chiều gió, hắn phải vất vả biết bao.
Phá!
Sau tiếng gầm nhẹ, tu vi của hắn thăng tiến đến cảnh giới Huyền Dương tầng 3.
Trong khoảnh khắc đó, có một đạo ánh sáng vàng vọt lên trời, hóa thành đạo quang mang nhưng nhanh chóng tiêu tan, thể hồn của hắn bị rất nhiều tia sét xé nát, không phải là thiên lôi, mà là thân thể hắn cường mạnh đến một cấp độ nhất định...cho thấy Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh của hắn không phải là vô ích.
“Không tồi!”
Triệu Bân thở ra một ngụm trọc khí, sau đó mở mắt.
Lại tăng thêm một tầng nữa, xương cốt chắc hơn, kinh mạch dày hơn, đan điền cũng lớn hơn, phân thân không ngừng vận chuyển tinh hoa của Linh mạch, khiến khí huyết của hắn như biển cả, nhìn từ xa cũng thấy nó giống như một quả cầu lửa đang bùng cháy, sức sống vô cùng mạnh mẽ, tinh túy nhất là Võ Hồn, lại có thêm một biến hóa nhỏ, tri giác, thính giác, thị giác đều nhạy cảm hơn rất nhiều.
Hả?
Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần.
Hắn thăng cấp, Nguyệt Thần cũng có biến đổi, chủ yếu là Đạo Vận, bớt đi một tia giễu cợt, nhiều hơn một chút uy nghiêm, mây mù vần vũ, từng sợi tóc huyễn lệ đều làm tăng vẻ huy hoàng rực rỡ, phản chiếu ánh trăng thanh khiết, làm người nhìn có cảm giác mơ hồ, dù chỉ còn sót lại một tia thần hồn, cô ta vẫn cứ là Nguyệt Thần, mặc dù chỉ tồn tại trong kí ức của hắn, nhưng bây giờ nhìn lại thấy xa vời hơn mộng, hắn nhìn đến xuất thần.
“Ồ, ta lại tưởng là ai? Hóa ra là Cơ Ngân!”
Triệu Bân vẫn còn đang chìm đắm trong trầm mặc, có người đến hắn cũng không biết.
Triệu Bân hồi thần, ngẩng đầu nhìn.
Đập vào trong mắt hắn là một con Hắc Hổ to lớn, là loại có thể bay, hai cánh của nó dang rộng tầm ba đến năm thước, nó khẽ vỗ cánh là một trận cuồng phong, làm hắn suýt chút nữa bị ngã từ trên đỉnh núi xuống. Hắc Hổ rất hung dữ, đôi mắt to lớn đầy hung hãn, trên người tràn ngập huyết khí, chắc chắn ngày thường ăn không ít thịt người sống, nếu không thì cũng không thể có sát khí nồng đậm đến vậy.
Trên lưng Hắc Hổ có một người đang đứng.
Uhm...là người quen: Tử Đô của Trấn Ma Ti.
Ngày đó, trong những tên yêu nghiệt đã đánh hắn ở lối vào của Đế Đô, có mặt Tử Đô, sau khi bị hắn đánh cho một trận thì còn bị sét đánh, vẫn chưa giết được tên khốn này, mới hơn một tháng, đã hồi phục lại rồi.
Sau khi nhìn thấy Tử Đô, Triệu Bân lại nhìn xung quanh.
Người đến không chỉ có Tử Đô mà còn có hơn chục cường giả, thú cưỡi đều là Hắc Hổ, cả đám cùng là cảnh giới Địa Tạng, chẳng trách Tử Đô lớn mật như vậy, là do có người bảo vệ.
“Sao nào?”, Triệu Bân mỉm cười nhìn về phía Tử Đô.
"Ngươi nói sao?", Tử Đô âm hiểm cười hỏi, trong mắt lóe ra một tia sáng, hắn ta đang ra ngoài làm nhiệm vụ, không ngờ lại gặp được Cơ Ngân ở đây, đã gặp được rồi thì hắn ta chắc chắn muốn đá Cơ Ngân xuống Diêm Vương điện báo danh, trận chiến ngày trước đã khiến cho hắn ta không còn mặt mũi, ôm một bụng phẫn nộ suốt mấy tháng trời.