Khi hắn hiện thân trở lại thì đã đứng trong khu rừng trên ngọn núi đối diện, trước khi đến hắn đã đặt sẵn trận pháp triệu hồi, có chiêu trò cấp thần thế này, hắn tung hoành thiên hạ còn phải sợ điều gì, Đại Hạ Hồng Uyên đến đây cũng không thể làm gì hắn.
“Người đâu rồi?”
Trên núi Tiểu Lang có rất nhiều người vò đầu bứt tóc, một người sống sờ sờ thế mà vụt cái đã biến mất, không thể tìm thấy tung tích, rất nhiều người híp mắt như đã đoán được điều gì, chắc chắn kẻ bắt cóc Ngô Khởi và Tử Đô là cùng một bọn, cảnh đột nhiên biến mất thế này bọn họ đã được thấy một lần.
Sắc mặt tệ nhất… Có lẽ là cao thủ Tử gia.
Người thì chuộc được rồi, bạc đã mất, còn để hung thủ chạy thoát.
“Được lắm”.
Đại trưởng lão Tử gia nhe răng cười, hất vạt áo bỏ đi mất.
Cao thủ Tử gia đi theo, sắc mặt đều rất tệ, kẻ bắt cóc này cũng được lắm!
Thoải mái!
Thấy Tử gia phải nhịn nhục, tất cả mọi người đều tươi cười hớn hở.
Suy cho cùng thì Tử gia với Ngô gia cũng là cá mè một lứa, ỷ quyền cậy thế ức hiếp người khác rất nhiều, đúng là trời xanh có mắt, cuối cùng cũng có một ngày họ phải chịu nhục, đúng là quả báo!
Bên này, Triệu Bân đã cất ngân phiếu quay về Đế Đô.
Dọc đường đi hắn cũng không nhàn rỗi, tịnh tâm cảm nhận độc, cố gắng phân tích, cũng cố gắng suy diễn, trên tờ giấy đã có hơn trăm loại nguyên liệu, đều là nguyên liệu của độc đan.
Đáng tiếc, đến giờ vẫn chưa thể xác định đó là loại độc nào.
Dù sao trên đời cũng có vô số loại đan dược, không phải loại nào hắn cũng biết.
“Tú Nhi ơi! Cô chạy đi đâu mất rồi”.
Những lời đó, không biết Triệu Bân đã thì thầm bao nhiêu lần rồi.
Nếu Nguyệt Thần có ở đây thì chỉ cần hỏi một câu là được, không có vị thần minh đấy, hắn phải lần mò từng chút một.
Khi về đến Đế Đô thì sắc trời đã tối.
Vừa mới vào thành đã nghe thấy tiếng bàn luận xôn xao, bàn chuyện gì thế nhỉ? Tất nhiên là chuyện bắt cóc tống tiền rồi, nhiều người đến xem lắm, ai cũng tận mắt nhìn thấy Tử gia chịu chục, chuộc người, lại mất bạc.
“Tìm, tìm thật kỹ cho ta”.
Gia chủ Tử gia nổi giận, một ngày đưa ra mấy chục tử lệnh.
Tử Đô cũng nổi giận, chẳng khác gì Ngô Khởi hôm đó là mấy, cũng như một con chó điên đập hết thứ này đến thứ khác trong phòng, nếu không bị giam trong phủ thì chắc hẳn đã làm ra chuyện thiêu thân tự hủy gì đó rồi.
“Tiền bối, ta cần những thứ này”.
Triệu Bân đi vào Huyền Cơ các, đưa ra một mảnh giấy trắng.
Vẫn là tài nguyên tu luyện, nhưng số lượng hơi nhiều khiến lão Huyền Cơ nhíu mày, mới đó thôi mà! Nhiều tài nguyên tu luyện như thế đã dùng hết rồi á? Ngồi đó ăn liên tục cũng không thể ăn hết từng đó á!
Còn nữa, nhà tên này có mỏ vàng hay gì? Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như thế.
“Tiền bối, ta đang vội lắm", Triệu Bân cười nói.
“Chờ”, lão Huyền Cơ cười, đi vào trong, bước chân rất nhanh, lại là một mối làm ăn lớn, Triệu Bân mua nhiều thì lão ta càng lời nhiều, còn ước Triệu Bân đến đây mỗi ngày ấy chứ?