“Đẹp”.
Triệu Bân nhìn thấy thì hai mắt sáng rỡ lên, trước đó vì thử độc nên hắn chặn hết liên lạc với người bên ngoài, không nhìn tới thành Thiên Thu, lần này nhìn lại thì quả là một phong cảnh đẹp! Hắn có thể trông thấy Hoa Đô, Nghiêm Khang, Mộ Dung, Tiết Chí… Hơn phân nửa số đó là người quen của hắn, cũng là tiền!
“Khi nào mới về”, Ma Tử nhìn phân thân của Triệu Bân, bản gốc có thể nghe thấy.
“Ngày mai”, Triệu Bân cười, U Lan còn đang chờ Cứu Tâm đan để giải độc mà?
Trong lúc nói chuyện thì hắn đã đi đến đỉnh Vũ Hóa.
Triệu Bân cầm kính viễn vọng nhìn lên trên, không thấy Bát Nhã đâu, chỉ có Phật quang lóe lên, đúng là đau trứng, khi nào cô ta mới ra ngoài? Cả ngày chui rúc trong Thiên Tông, có trời mới biết tới khi nào mới xuống núi, cả Vân Phượng nữa, cũng không thấy cô ta rời núi, ở Thiên Tông, hắn có thể tự tin sẽ giết được Vân Phượng, cũng tin chắc mình sẽ sống sót rời khỏi Thiên Tông, nhưng giấy không thể gói được lửa, giết Vân Phượng là chuyện đơn giản, nhưng sẽ phải chống lại cả Thiên Tông, với tư chất của hắn bây giờ, vẫn còn quá sớm để đối đầu với Thiên Tông, có thể thấy đó không phải là hành động sáng suốt.
Thế nên mới nói trước khi cứu được mẹ, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Rất lâu sau đó, Triệu Bân mới chuyển tầm mắt, bình tĩnh rời đi.
Trên đỉnh Tử Trúc, khói bếp lượn lờ.
Triệu Bân đi thẳng lên trên, đập vào mắt hắn là Xích Yên và Mục Thanh Hàn đang bận rộn trước bàn bếp.
Triệu Bân nhìn khắp nơi một lượt, không thấy Vân Yên đâu, có lẽ là đang bế quan, bế quan tốt, bế quan an toàn, sư phụ không có ở đây hắn mới dám về, về nhà mà còn phải lén lút thế khiến Mục Thanh Hàn và Xích Yên buồn cười, ngẫm lại cũng đúng, tên này bị Vân Yên đánh đến nỗi ám ảnh rồi.
“Đến sớm không bằng đến đúng lúc”.
Triệu Bân cũng vén tay áo lên, cũng vào bếp, hắn không còn nhớ lần gần đây nhất nấu cơm là khi nào nữa, rất lâu rồi, nhưng kỹ thuật vo gạo thì hắn vẫn khá là nhuần nhuyễn.
“Nghe nói có người trêu ghẹo Long Phi, bị đánh”.
“Nghe nói đó còn là đệ tử của đỉnh Tử Trúc chúng ta”.
Hai sư tỷ cũng khá là thú vị, một người nhặt rau một người thái rau, tay thì bận nhưng miệng cũng chẳng nhàn rỗi, mỗi người một câu tán gẫu cực kỳ vui vẻ, lúc nói vẫn không quên liếc mắt nhìn Triệu Bân.
Triệu Bân không cho là đúng.
Chuyện này, cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Bữa tối, vẫn cực kỳ ấm áp.
Nếu Nguyệt Thần có ở đây thì chắc sẽ bỏ thên một câu: Đêm nay cảnh đêm rất đẹp, nên làm chút chuyện nóng bỏng!
Sau khi ăn xong, Triệu Bân quay về phòng sớm, tiện tay lấy những dụng cụ vẽ bùa ra, nét bút như rồng bay phượng múa.
Đêm khuya, đỉnh Tử Trúc cực kỳ yên tĩnh và yên bình.
Mục Thanh Hàn và Xích Yên đều ngon giấc, chỉ còn mỗi Triệu Bân ở đó vẽ bùa.
Rầm!
Đột nhiên, tiếng sắt thép va chạm vang lên.
Triệu Bân thả bút vẽ bùa xuống, xác định âm thanh vang lên trong phòng Vân Yên bèn cẩn thận nghe ngóng, có thể nghe cả tiếng rên khẽ vì đau đớn, có lẽ là Vân Yên lại bị cắn trả trong mộng, cái đó thì hắn vẫn còn rất nhiều kí ức mới mẻ, hắn cũng thường mơ thấy ác mộng, sau khi ác mộng qua đi, sẽ có vài giây không biết đâu là thật là ảo, chỉ mơ thôi đã thế rồi, chứ đừng nói đến người tu mộng, Nguyệt Thần nói gặp phải cắn trả thì người ngoài không thể giúp được gì, tất cả đều phải trông chờ vào bản thân Vân Yên.