Triệu Bân lẩm bẩm, hắn vốn nghĩ mình đã lĩnh ngộ được chút tinh hoa của thuật soát hồn, cho dù linh hồn của đối phương có cấm chế thì cũng không lý nào ngay cả một chút thông tin hắn cũng không thể nhìn thấy, chẳng lẽ bộ sách cổ viết về thuật soát hồn kia lại là sách lậu?
Hắn không tin điều đó cho nên vẫn tiếp tục thử.
Hự!
Hắn thử rất nhiều lần khiến cho đám người Nghiêm Khang thống khổ vô cùng.
Thuật soát hồn sẽ khiến cho người bị khống chế cảm thấy hết sức đau đớn, ngay cả trong lúc ngất mà bọn họ cũng không thể ngừng kêu rên.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Ma Tử đã tới, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Phượng Vũ tới sau cũng cảm thấy rất bối rối, không biết Triệu Bân đang làm gì với đám yêu nghiệt này, chỉ thấy thất khiếu của đám người Nghiêm Khang đều đã đổ máu và bọn họ vẫn đang rên rỉ trong lúc còn ngất.
"Nghiên cứu".
Câu trả lời của Triệu Bân hết sức ngắn gọn dễ hiểu.
Ma Tử bĩu môi, Phượng Vũ cũng không để ý tới hắn nữa, mỗi người đều có việc để làm.
Triệu Bân vẫn được đà lấn tới.
Đám người Nghiêm Khang đang rất đau khổ, ngay cả ngủ cũng không được an ổn, luôn có cảm giác như đang bị ai đó lấy gậy đập liên hồi vào đầu khiến cho bọn họ phải nghiến răng đau đớn.
Đột nhiên có một làn gió nhẹ thổi qua cuốn theo một làn hương nữ tính.
U Lan đã tỉnh dậy tìm đường đi tới đây, lúc trước vừa tỉnh dậy thì cô ta đã bận đánh nhau với Phượng Vũ cho nên vẫn chưa có cơ hội nhìn rõ không gian nơi này, bây giờ nhìn kỹ lại quả nhiên là tiên cảnh chốn nhân gian.
“Tỉnh rồi sao”, Triệu Bân quay đầu lại cười nói.
“Tại sao… lại đối tốt với ta như vậy?”, U Lan cụp mắt xuống, trong giọng nói ẩn chứa một chút dịu dàng, trước khi tới đây cô ta đã nghe Lăng Phi nói rằng Triệu Bân đã tự dùng thân mình thử độc trước khi luyện chế ra giải dược cho cô ta.
“Do cô xinh đẹp đó!”, Triệu Bân cười ha hả nói.
U Lan nghe xong thì ngẩn ra, người vốn lạnh lùng như cô ta mà trên gương mặt lúc này cũng lộ ra một nụ cười ngây ngốc.
“Cô đã được tự do, không còn bị La Sinh Môn điều khiển nữa”, Triệu Bân cười nói trong khi vẫn đang luyện thuật soát hồn: “Nếu như cảm thấy không ổn thì cứ trốn ở thành Thiên Thu, cho dù môn chủ La Sinh Môn có đích thân chạy tới đây thì cũng không thể vào trong được".
"Đa tạ".
U Lan nở nụ cười dịu dàng, trong đáy mắt đã mờ mờ nổi lên một màn sương.
Từ trước đến nay cô ta chưa từng có một giây phút nào thanh thản như thế này, cả đời này cô ta đã không cần phải sống trong bóng tối nữa, không cần trở thành vũ khí giết người nữa, cô ta đã có thể trở thành một con người bình thường bằng xương bằng thịt, thân là sát thủ, nguyện vọng lớn nhất của cô ta từ trước đến giờ chính là có thể được đứng dưới ánh nắng mặt trời như một người bình thường.
Nghĩ vậy cô ta liền bước tới dang rộng vòng tay, cho dù là kích động, cảm kích hay là yêu thích, cô ta đều muốn ôm Triệu Bân từ rất lâu rồi.
Nhưng chưa đợi cô ta kịp ôm thì đã nghe thấy tiếng Triệu Bân gào to: "Con mợ nó... mỏ vàng!"
Tiếng gào to của hắn đến quá đột ngột khiến cho cả thân thể mềm mại của U Lan run lên vì giật mình.
Triệu Bân đang quay lưng về phía cô ta, bàn tay của hắn vẫn còn đang đặt trên đỉnh đầu của Hoa Đô, sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng hắn cũng đã tìm ra phương pháp đúng để thi triển thuật soát hồn, vừa mới thi triển đúng phương pháp thì hắn liền phát hiện ra một bí mật lớn.
Bí mật này đúng là... một mỏ vàng.