Không lâu sau đó, tiếng hô kinh ngạc vang lên khắp nơi.
Người mới tới không ít, đa phần là võ tu Địa Tạng, cũng có khả nhiều luồng khí tức lẩn khuất khiến đại trưởng lão Ma gia phải nhíu mày. Mẹ kiếp, kỳ cục thật, cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này, lấy đâu ra nhiều cao thủ Chuẩn Thiên thế!
“Cái này của ta!”
“Dám tranh giành với lão phu à, đáng chết!”
“Ta sợ ngươi chắc?”
Bóng người chất chồng lên nhau, chẳng thể thiếu được những tạp âm.
Mỏ vàng mà! Toàn là tiền cả! Có ai mà không thèm muốn, có ai không muốn chiếm cho riêng mình, chỉ cần lời qua tiếng lại là muốn “luyện ngón nghề”. Có người tính tình nóng nảy đã bắt đầu đánh nhau tại núi quặng. Nơi này vốn đã ồn ào, lại vì hỗn chiến xảy ra không chỉ ở một nơi mà tiếng đùng đoàng vang thấu trời xanh.
“Xót ghê”.
Trưởng lão Ma gia thốt ra vài chữ, thậm chí còn ôm ngực.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì họ sẽ hốt hết cả đống quặng vàng còn lại.
“Chẳng còn bao nhiêu đâu”, nhị trưởng lão Ma gia mỉm cười.
Lúc này đây, tiền không quan trọng, quan trọng là tên Triệu Bân vẫn còn ở bên trong.
Đùng! Binh!
Nói đến Triệu Bân, không ít người xông vào hố quặng đó, nhưng bất kể tu vi thế nào, xông vào bao nhiêu thì bị hất bay ra ngoài bấy nhiêu, trong đó, có một cao thủ Chuẩn Thiên nhìn nó mà nheo mắt.
“Khí vận mạnh quá”.
Nhãn giới của cao thủ Chuẩn Thiên không thấp, dường như đã nhìn ra điều gì đó.
Chính vì nhìn ra rồi nên ánh mắt mới sáng ngời, hừng hực ngọn lửa. Hố quặng này không hề đơn giản, có khí vận bảo vệ, trong khí vận còn có khí tức của tiên, bên trong... có truyền thừa của tiên gia à?
Răng rắc!
Răng rắc!
Ở hố sâu bên dưới lòng đất, tiếng xương cốt rắc rắc không ngừng vang lên.
Nó đến từ khớp xương của Triệu Bân, lúc này đây, chúng không ngừng đứt gãy vì bị đè nén. Nếu không nhờ có Vạn Pháp Trường Sinh Quyết không ngừng nối liền khớp xương, chắc hẳn hắn đã tan xương nát thịt, bấy nhầy một đống rồi.
“Phá cho ta!”
Triệu Bân nghiến răng, mặt mũi đỏ phừng phừng, trán nổi đầy gân xanh, trong đôi mắt cũng vằn đầy tơ máu, vắt kiệt sức lực định đứng lên, thế nhưng mặc cho hắn cố gắng đến mức nào cũng chẳng thể cựa quậy được, đến cả chân nguyên cũng không thể thoát ra vì bị uy lực đáng sợ kia chặn ở đan điền.
“Ta... phụt!”
Triệu Bân không kịp thở, phun máu ngay tại chỗ.
Kỳ lạ ở chỗ, máu mà hắn phun ra, vừa ngấm xuống đất đã bị hấp thu hết.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!