.
Hào quang vẫn đang lan ra, những luồng sáng đi kèm với sắc màu rực rỡ điểm xuyết lên không trung như biến thành từng ngôi sao lấp lánh. Thế giới dưới lòng đất vốn tối như hũ nút bỗng được điểm sáng lung linh, từng vùng tối rạng lên, ánh đen bao phủ cái hố lớn cũng dần rút đi.
Bấy giờ hắn mới thấy rõ diện mạo của cái hố.
Cái hố lớn này không phải một cái hố bình thường, bởi bên trong nó có một đàn tế ước chừng cả trăm trượng, toát lên vẻ cổ xưa, khó tránh được những thay đổi theo năm tháng. Không biết ai đã tạo ra đàn tế này, cũng không biết được dựng lên từ năm nào.
Ở trung tâm của đàn tế treo một thứ gì đó.
Vật này chắc hẳn là một quả trứng, một quả trứng màu vàng óng, to cỡ một vò rượu nhỏ, toàn thân phản sáng bóng loáng, thỉnh thoảng còn khẽ rung lên khiến từng tầng hào quang lan ra khắp nơi, chạm vào chúng như được tắm trong gió xuân.
Triệu Bân nhìn đến ngẩn ngơ.
Vài ba giây sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên: Ai lại đẻ trứng ở đây thế!
Thu hồi tầm mắt, hắn xách kiếm Long Uyên lên.
Tới bên mép đàn tế, hắn chậm rãi đứng thẳng, mới thấy trên đàn tế có nhiều đường vân, từng tơ máu tươi đang chảy trong đó. Nơi nào máu chảy tới thì đường vân sẽ được nhuộm sáng, tốc độ cực kỳ nhanh.
“Máu của ta”, Triệu Bân nhíu mày.
Trước đó hắn từng phun ra một búng máu, rõ ràng đã ngấm vào lòng đất, sao lại bị hút tới đàn tế này? Hắn nhìn khắp nơi thêm lần nữa, chắc mẩm rằng trong hố này có cấm chế, nhuốm máu sẽ chạm tới cấm chế, mà máu đã nhiễm xuống đất sẽ chảy lên đàn tế để thắp sáng đường vân. Điểm cuối cùng của đường vân chính là trung tâm của đàn tế, từng tơ máu tụ lại thành giọt rồi bị quả trứng màu vàng hấp thụ.
Thời khắc này, đầu hắn bỗng chốc rung lên.
Không hiểu tại sao, cứ cảm thấy có thêm chút gì đó.
Hắn không nghĩ nhiều, vô thức bước lên đàn tế, quan sát quả trứng vàng óng từ trên xuống dưới từ trái qua phải. Không biết là loài gì, chỉ biết nó vô cùng phi thường. Phi thường tới mức nào chứ? Chỉ đứng đây thôi đã khiến hắn cảm thấy đè nén, không chỉ đến từ cơ thể, mà còn đến từ võ hồn. Ngoại trừ tu vi thì bị chèn ép về mọi mặt.
“Để ta nhìn xem nào”.
Triệu Bân lập tức mở thiên nhãn, định nhìn thấu quả trứng.
Chỉ nhìn liếc qua nhưng hắn đã cúi đầu, lấy tay bụm mắt, miệng không ngừng rên rỉ, máu tươi chảy dọc xuống qua kẽ tay. Hắn chưa thấy được nó là loài vật gì, nhưng thiên nhãn đã bị phản phệ, không lệch đi đâu được.
Thế nên mới nói, thứ gì không nên nhìn thì đừng nhìn.
Cứ đòi nhìn, ai khó chịu thì người đó tự biết.
“Chói mắt quá!”
Qua hồi lâu, Triệu Bân mới lắc lắc đầu mấy cái, nghiến răng nghiến lợi một hồi, nhưng vẫn tiến gần hơn, khẽ khàng giơ tay ra gõ gõ trên quả trứng: giống như gõ vào ván thép vậy, tiếng keng keng rất thanh thúy.
Hắn đoán rằng, dù dùng kiếm chém xuống cũng chưa chắc đã phá được.
Trên thực tế, hắn chém thật.
Cảm giác chẳng ra làm sao, kiếm Long Uyên bật ra vì chấn động, đến cả hắn cũng dính dư chấn mà phun cả búng máu.
“Không phải lớp vỏ trứng cứng, mà là lớp ánh sáng này cứng”.