Triệu Bân cười cười phủi tay, viên đan Cứu Tâm đan bay ra.
“Đa tạ”, U Lan đưa tay lên nhận lấy, rất cảm kích.
“Cho dù cô tự do rồi, La Sinh Môn cũng sẽ không tha cho cô đâu”, Triệu Bân nhàn nhạt nói.
Hàm ý trong câu nói đó rất rõ ràng: Hãy cẩn thận trong mọi việc.
U Lan mỉm cười, quay lưng bỏ đi.
Triệu Bân thu lại ánh mắt, tiếp tục vẽ bùa.
Ngay sau đó, khi nét vẽ này rơi xuống, hắn như bị khóa chặt, bút cầm không vững, tay có chút run lên, khuôn mặt tuấn tú lập tức tái nhợt, khí tức uy nghiêm cùng huyết khí trở nên trầm mặc.
Phụt!
Ngay sau đó, hắn mới phun ra một ngụm máu tươi.
Khi U Lan nghe thấy động tĩnh này, cô ta quay trở lại.
“Đừng qua đây”.
Triệu Bân gầm nhẹ một tiếng, hai tay ôm đầu, trên trán lộ ra gân xanh, hai mắt đỏ như máu, kì lạ nhất là mi tâm của hắn, như ẩn như hiện có một dòng chú văn cổ quái hiện lên.
Có lẽ là đau đến mức hắn không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.
Trong một thoáng mơ hồ, hắn ta dường như nhìn thấy Nguyệt Thần trong ý thức, cô ta đang rơi xuống từ trong hư vô, linh hồn gần như trong suốt, người đầy vết thương, ngây ra một giây, hắn nhấc kiếm lao vào đám sương mù.
“Bảo vệ nơi trái tim”.
Cũng chính khoảnh khắc mơ hồ này, hắn dường như nghe thấy được lời nói của Nguyệt Thần.
Ngoài ra còn có một bóng lưng Vĩnh Hằng, tuy rằng thật thật ảo ảo, nhưng nhìn giống như một thanh kiếm, châm chích linh lồn hắn.
“Đây là bị làm sao?”
“Đang yên đang lành lại nôn ra máu”.
“Tẩu hỏa nhập ma à?”
Triệu Bân yên lặng nằm trên giường, chỉ cảm thấy ý thức của mình trôi đi, trong bóng tối mờ mịt, hắn dường như có thể nghe thấy cuộc đối thoại của Ma Tử, Phượng Vũ, U Lan, Lăng Phi, đại trưởng lão và người của Triệu gia, hắn ta muốn tỉnh lại nhưng vô lực, lại bị cảm giác buồn ngủ kéo vào cõi mộng.
Hắn ngủ rất say.
Nhìn đám người Ma Tử đứng trước giường, sắc mặt không tốt lắm, vốn dĩ đang ai làm việc người ấy, đột nhiên nghe thấy tiếng hét của U Lan, đợi khi họ đến nơi thì Triệu Bân đã ngất đi, khí tức tiêu trầm, sắc mặt tái nhợt, nhìn khóe miệng hắn vẫn còn một tia máu tràn ra, ai nhìn thấy cũng cảm giác hắn bị thương rất nặng.
“Không bị thương mà!”
Lời như vậy, đại trưởng lão không biết đã nói bao nhiêu lần rồi.
Từ khi Triệu Bân ngủ say, ông ta đã kiểm tra vô số lần, đến một vết sẹo cũng không tìm thấy, cũng không có gì khác lạ, nhưng khóe miệng Triệu Bân rõ ràng vẫn đang trào máu, thật là kì lạ.