Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Suýt thì quên mất, tiểu tử này có nền tảng thâm hậu, sức tái sinh rất mạnh, dù có bị thương cũng không đáng lo lắng, ông ta lại kiểm tra một lượt, thấy không có gì bất thường mới quay người rời đi. Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm khi biết hắn không sao, theo lời của đại trưởng lão, việc Triệu Bân tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.  

 

“Mọi người đi làm việc của mình đi, không được lười biếng”.  

 

Đại trưởng lão vuốt râu, uy nghiêm nói.  

 

Không ai nói gì nữa, dần dần giải tán.  

 

Thành Thiên Thu không có ngày đêm, nhưng người ở đây vẫn lặng lẽ tính thời gian.  

 

Ngày mới vừa đến, thành Thiên Thu lại tràn đầy sức sống, người thì vẽ bùa, người thì chế tạo linh kiện, số người lên đến hàng ngàn, lại có cả người đang đào vàng. Từng khối vàng được đào lên, chất thành núi, nhìn từ xa vô cùng chói mắt, lấy đi đổi tài nguyên tu luyện có thể dùng rất nhiều ngày.  

 

Ngày thứ ba, Triệu Bân tỉnh lại.  

 

Như thường lệ, hắn sững sờ trong vài giây rồi mới lật người đi xuống giường, dụi mắt một hồi, không nhớ mình đã mơ thấy gì, chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng, giống như bị ai đó đập cho một gậy.  

 

“Cứ cảm thấy thiếu đi thứ gì đó”.  

 

Triệu Bân lẩm bẩm, sờ sờ cánh tay, lại đưa chân lên xem xét.  

 

Sau cùng, hắn mới cởi áo, vén thắt lưng nhìn vào bên trong.  

 

Ừm... anh bạn nhỏ của hắn vẫn còn đây.  

 

Thật là trùng hợp làm sao, đúng lúc này, cánh cửa bật mở.  

 

Là U Lan, thấy Triệu Bân đang nhìn thứ đó, cô ta lập tức sững sờ.  

 

“Sao cô không gõ cửa?”, Triệu Bân ho khan một tiếng, vội vã quay lưng đi, hắn vừa mới tỉnh lại, cảm giác thật sự không tốt lắm, hoặc trên người U Lan có giấu một loại bùa che dấu cao cấp, có thể tránh được sự phát giác của hắn, thế nên mới có một màn ngại ngùng như vậy.  

 

“Ta…”  

 

U Lan mở miệng, không biết phải nói gì.  

 

Chưa nói xong thì vội chạy đi với đôi má bỏ bừng.  

 

Rất lâu sau Triệu Bân mới ra khỏi cửa, nhưng U Lan cũng đã biến mất.  

 

“Gõ cửa, là phép lễ tắc cơ bản nhất”.  

 

Câu nói này nghe há là hữu tình.  

 

Đa số mọi người đều đang bận rộn, Triệu Bân đi lên ngọn núi cao nhất.  

 

Trên đường, hắn không chỉ một lần vò đầu bứt tai, cứ cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó, còn trước đó nữa, đang yên đang lành vẽ bùa thì lại đột nhiên phun máu? Hắn hỏi qua đại trưởng lão, nhưng ông ta lại cho hắn một câu trả lời không đáng tin cậy lắm: tạo nghiệt quá nhiều, giờ gặp báo ứng.  

 

Rất nhanh hắn đã lên đến đỉnh núi.  

 

Từ xa đã nhìn thấy Ma Tử đang đứng cạnh sa bàn, không biết đang làm gì.  

 

Triệu Bân không quấy rầy, lặng lẽ đến gần thì thấy Ma Tử đang cầm kính lúp nhìn chằm chằm vào sa bàn, chăm chú đến mức không biết có người đang đến.  

 

Triệu Bân cau mày, chuyển hướng nhìn qua sa bàn.  

 

Đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên.  

 

Không trách được hắn lại như vậy, trong núi Bất Tử có người, không biết là người của gia tộc nào, một nam một nữ, đang trốn vào sau núi làm việc gì đó mờ ám… Đúng là không có cảnh nào bổ mắt hơn.  

 

Giống như phát sóng trực tiếp ấy.  

 

“Dám vào núi Bất Tử, ắt có mưu đồ bất chính”.  

 

Triệu Bân trong lòng kinh ngạc nói câu đó, sau đó tiện tay cầm kính lúp lên, nhắm chuẩn vào đôi trai gái kia.  

 

Nhắm chính xác… thì mới nhìn rõ.  

 

“Con mẹ nó, ngươi bước đi mà không có âm thanh à!”. Ma Tử giật mình.  

 

“Ngươi đúng là ích kỉ”, Triệu Bân chỉ bận nhìn, có việc tốt thế này cũng không gọi ta.  

 

“Gọi rồi nhưng ngươi chưa tỉnh”, Ma Tử lại cầm lấy kính lúp.  

 

“Nói thật thì ta cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh này”.  

 

“Nghe ngươi nói kìa, cứ như ta đã từng nhìn qua vậy”.  

 

“Không phải nói gì chứ, cảnh này còn đẹp hơn cả Cung xuân đồ nữa”.  

 

“Chúng ta, có phải có chút vô liêm sỉ”.  

 

Hai người đầu chạm đầu, một người là đệ tử Thiên Tông, một người là thánh tử Ma Gia, tập trung xem truyền hình trực tiếp, lại còn lẩm bẩm bàn luận, ngươi một câu ta một câu, giống như đang nói chuyện phiếm. Buồn cười nhất là thần thái của họ, rõ ràng là đang nhìn trộm nhưng cứ như mình nghiêm chỉnh lắm ấy.  

 

Nhìn khuôn mặt của hai người họ, đã thêm một chút sắc thái màu mè.  

 

Nhiều thêm gì? Đó là máu mũi, lại còn chảy máu từ một bên lỗ mũi nữa chứ.  

 

Cũng không trách được, nhìn cảnh này, chảy máu là bình thường.  

 

“Hai tên đần này”.  

 

Lời này là của Nguyệt Thần.  

 

Mặc dù vẫn đang đánh nhau, nhưng cô ta vẫn có thời gian để liếc mắt một cái.  

 

Hừ!  

 

Gió thổi vi vu, phảng phất một mùi thơm của phụ nữ.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận