Những khán giả đến sớm đã tìm được chỗ ngồi để xem cuộc vui, thổn thức nói.
Ngụ ý ấy à! Rất rõ ràng: Dù ngươi có đổi bao nhiêu mặt đi chăng nữa thì bọn ta vẫn nhận ra thôi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Khi họ nói chuyện thò tộc Huyết Ưng đã đến và đáp phịch xuống đất.
Kèm theo đó chính là sát khí lạnh như băng, cả nửa ngọn núi đều kết thành băng hết rồi.
“Tộc Huyết Ưng bọn ta có thù oán gì với ngươi?”
Tại sao mấy gia tộc bị bắt cóc tống tiền đều giống nhau thế? Dùng cùng kịch bản quá nhiều.
“Không thù oán gì”, Triệu Bân cắn một ngụm linh quả.
“Nếu không thì tại sao lại bắt cóc thiếu chủ nhà ta?”
“Kiếm tiền nhanh”.
Tối nay Triệu công tử cũng khá là thật thà, há miệng ra toàn những lời chân thật.
Đừng nói là người ngoài, cả cao thủ Huyết Ưng nghe xong cũng thấy buồn cười, thẳng thừng thế?
“Đừng dây dưa nữa, nhanh lên”, Triệu Bân cũng lười nói nhiều.
“Tiền có thể đưa, sau này đừng có kết thù kết oán gì với tộc Huyết Ưng ta”, trưởng lão Huyết Ưng thốt ra những lời lạnh như băng, người ta có câu minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, thêm một lần bắt cóc tống tiền nữa thì bọn ta chịu không có nổi đâu.
“Lão phu là người có đạo đức nghề nghiệp”, Triệu Bân nói đầy ấn ý.
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng… Không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Đừng để ta nhìn thấy hắn ngoài đường, gặp lần nào bắt lần đó.
Soạt!
Cao thủ Huyết Ưng vung tay, một lá bùa trữ vật bay tới.
“Sảng khoái”.
Triệu Bân giơ tay chộp lấy, giơ chân đá Nghiêm Khang bay ra ngoài.
Không có gì bất ngờ, những đón tấn công từ bốn phương tám hướng ập đến.
Soạt!
Lại là một hình ảnh lóe lên, sau đó người đã biến mất.
Thậm chí cả Tiết gia và Mộ Dung gia đến chậm còn chưa kịp hỏi nữa là?
Không kịp hỏi cũng chẳng sao, cái gì đến cũng sẽ đến.
“Chín ngàn vạn lượng, đến núi Tiểu Mã chuộc Tiết Chí nhà các ngươi, chậm trễ không chịu trách nhiệm”.
“Chín ngàn vạn lượng, đến núi Tiểu Hổ chuộc Mộ Dung nhà các ngươi, chậm trễ không chịu trách nhiệm”.