“Không thể nhìn thấu”.
Dương Huyền Tông và Linh Lung đều nhíu mày, không phải do nhãn giới họ không đủ, mà là do trên người Triệu Bân được dán không biết bao nhiêu lá bùa ẩn nấp, cấp bậc khá cao, xem ra để lấy được tiền chuộc, hắn đã chuẩn bị rất kỹ.
“Không thể nhìn thấu”.
Những cảnh giới Chuẩn Thiên khác cũng thế, chẳng hạn như lão tổ Huyết Ưng, Kim Sơn lão quỷ, dồn hết thị lực cũng không thể nhìn xuyên qua lớp mặt nạ của Triệu Bân, chẳng những không thể nhìn được gì, mà còn bị choáng hết cả mắt.
“Không thể nhìn thấu”.
Tất cả cảnh giới Địa Tạng có mặt ở đây cũng đều lắc đầu.
Cả bọn họ còn như thế nữa là cảnh giới Huyền Dương chẳng thể làm nên trò trống gì, chỉ đến xem cuộc vui thì cứ ngồi xem là được.
“Ai đã bắt cóc con ta?"
Kèm theo tiếng hét to là gia chủ Tiết gia cùng gia chủ nhà Mộ Dung xuất hiện, đó là cảnh giới Địa Tạng hàng thật giá thật, khí thế mạnh mẽ, có thể là cơ thể quá nặng nề nên đáp xuống tạo thành tiếng phịch, cát đá bay tứ tung, cao thủ hai nhà cũng thể hiện khí thế, một đám người cầm cung tên trong tay, may là trong tay Triệu Bân có con tin, nếu không thì chắc đã bị một đống bí thuật điên cuồng oanh tạc rồi.
Trên thực tế:
Sau khi bọn họ đến đây thì chẳng những thể hiện sát khí với Triệu Bân mà còn phải bảo vệ hắn thật kỹ, người đến xem cuộc vui quá nhiều, lắm người nhiều chuyện, nếu thật sự có người nào ngu ngốc ra tay thì không đáng.
Vậy nên mới nói trước khi chuộc được con tin thì kẻ bắt cóc không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì, hắn chết là chuyện nhỏ, Tiết Chí cùng Mộ Dung đều phải chôn cùng.
“Chín ngàn vạn lượng, giá cả phải chăng”.
Triệu Bân phủi bụi trên vai, nhiều người cùng xuất hiện như thế, khói bụi mịt mù, khiến mặt hắn xám như tro.
“Dù cầm tiền thì hôm nay ngươi cũng không thể đi được”, gia chủ Tiết gia lạnh lùng nói, lửa giận ngập trời có muốn nén cũng không được.
“Chuyện đó thì không phiền ông phải lo”, Triệu Bân hờ hững nói.
“Ngươi có biết hậu quả khi đụng đến Mộ Dung gia không”, gia chủ Mộ Dung gia quát to, trong lửa giận là sát khí, hơn nửa ngọn núi đều kết thành băng.
Keng!
Triệu Bân lười nói nhảm, mỗi tay cầm một thanh kiếm, thanh thì kề ngang vai Tiết Chí, một thanh đặt trước cổ Mộ Dung, ngụ ý rất rõ: Bớt con mẹ nó kì kèo lải nhải đi, mau lấy tiền ra đây.
“Hay lắm”.
Gia chủ Tiết gia tức quá hóa cười, vung tay lên, một luồng sáng bạc phóng tới, nói chính xác hơn là bùa trữ vật màu bạc, trong đó chính là ngân phiếu, không nhiều không ít, vừa đủ chín ngàn vạn lượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!