"Thoải mái".
Đám người đến xem náo nhiệt thì không hề ngại chuyện lớn, trên đường trở về ai cũng vui tươi hớn hở, sau khi trở về bọn họ sẽ lại có thêm một câu chuyện hấp dẫn để kể cho nhau nghe lúc trà dư tửu hậu.
Bên này Triệu Bân đã chui vào một sơn cốc.
Khi đại trưởng lão Ma gia tìm thấy hắn thì hắn đang khoanh chân ngồi thiền định.
"Thật là nguy hiểm!"
Đại trưởng lão thở dài một tiếng sau đó đặt một tay lên lưng Triệu Bân để rót chân nguyên vào trong thân thể của hắn, tiêu trừ sát khí đóng băng của lão tổ Ám Dạ, nhân tiện cũng giúp Triệu Bân làm ấm thân thể.
"Kiếm tiền không dễ".
Triệu Bân cười nói, sát khí đã bị tiêu trừ, vết thương còn lại rất dễ dàng để xử lý, có Vạn Pháp Trường Sinh quyết hỗ trợ, vết thương do vết cắt không gian tạo ra vẫn có thể phục hồi như cũ, không có nội thương gì cho nên cũng không có vấn đề lớn.
"Ngươi nên an phận một chút thì tốt hơn".
Đại trưởng lão thu tay lại rồi ném cho hắn một bầu rượu.
Không cần lão ta nói thì thời gian tới Triệu Bân cũng sẽ an phận hơn, hắn đã động vào hoàng tộc rồi, không thể tiếp tục lộ diện được nữa, cho dù muốn bắt cóc tống tiền thì cũng phải đợi mọi chuyện lắng xuống mới được, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, bọn họ chắc chắn chỉ đang núp ở trong tối đợi hắn ra ngoài.
"Đã tìm ra hang ổ của Ma quật chưa?", Triệu Bân hỏi.
“Bọn chúng giống như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy”, đại trưởng lão bất lực lắc đầu.
Triệu Bân nghe xong thì cảm thấy hết sức bực mình, hắn muốn giết Vương Dương còn hơn muốn bắt cóc tống tiền, để đối phó với bè lũ Vương Dương hắn đã chuẩn bị rất nhiều xe nỏ, chỉ chờ đến ngày san bằng hang ổ Ma quật.
Nói đến xe nỏ, Triệu Bân lại bắt đầu liên kết với tầm mắt của các phân thân.
Hắn đang nhìn về thành Thiên Thu, một số lượng lớn xe nỏ đã được lắp ráp xong và sắp xếp gọn gàng, sẵn sàng để oanh tạc san bằng cả một ngọn núi.
Đúng là nhiều người nhiều sức, phân công hợp tác tạo linh kiện rất năng suất, nếu như làm tốt thì đây chính là chỗ dựa sau này của bọn họ, cho dù mê tung trận bên trong núi Bất Tử bị phá, cho dù có người tìm ra được thành Thiên Thu thì bọn họ vẫn có năng lực phản kích, và xe nỏ chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của bọn họ.
Tất nhiên bọn họ vẫn phải tự thân tiến bộ, dù sao thì xe nỏ cũng chỉ là ngoại lực, tự thân tự cường mới là con đường chính đạo.
Dưới ánh trăng sáng, hai người tách ra mỗi người đi một ngả.
Đại trưởng lão đi tới tòa thành cổ gần nhất để thu mua tài nguyên tu luyện, sau đó mới trở về thành Thiên Thu.
Triệu Bân thì vội vàng chạy tới Đế Đô, Ma gia cùng Triệu gia đã ổn định vị trí rồi, hắn vẫn còn có việc khác phải làm.
"Đệ tử bên ngoài, mau trở về tông môn".
Không lâu sau thì Thiên Tông đã truyền ra mệnh lệnh.
"Đệ tử bên ngoài, mau trở về gia tộc".