Cây cổ thụ vừa cao vừa có tán lá rộng, không chỉ có thể dùng để phơi y phục mà còn có thể dùng để treo người lên!
"Chúc mừng sư phụ xuất quan".
Triệu Bân ha hả cười nói, đứng ở thật xa chắp tay hành lễ cũng không dám tiến lên phía trước, hắn rất sợ bị Vân Yên tóm lại treo lên cây.
"Lại đây".
Vân Yên tìm một chỗ để ngồi xuống, sau đó còn ngoắc tay gọi hắn lại gần.
Triệu Bân vừa lau máu mũi đang chảy vừa cẩn thận di chuyển, sẵn sàng tinh thần bỏ chạy.
Lăng Phi thấy vậy thì đã nhanh chân chạy trốn, nó chỉ sợ đợi tới khi người nào đó bị đánh thì cảnh tượng đẫm máu sẽ ảnh hưởng đến nó, ở bên kia Mục Thanh Hàn cũng đang bất lực ho khan.
"Ta nghe nói ngươi tới thanh lâu ăn chơi trác táng rồi bị bắt hả?"
Vân Yên lấy ra một chiếc gương nhỏ, vừa hỏi vừa vuốt tóc, nét mặt có vẻ rất lạnh lùng.
“Hiểu lầm thôi”, Triệu Bân hít sâu một hơi đáp.
Vân Yên liếc mắt, cười lạnh nhìn Triệu Bân, cô ta đã bế quan nhiều ngày, vừa xuất quan là đã nghe kể lại về giai thoại của đồ nhi khiến cho mình nở mày nở mặt.
"Mẹ của ta đã dặn, thỏ không ăn cỏ gần hang".
Những lời này chính là tâm niệm của Triệu Bân nhưng hắn nào dám nói ra, đối với sư phụ thì vẫn nên nói ít một chút, biết đâu lỡ lời lại phải ăn một chưởng của sư phụ, theo như Vân Yên nói thì đó chỉ là một cái vỗ "yêu thương" dành cho đồ nhi, còn theo như ai đó nói thì bị đánh cũng là một loại tu hành.
Tóm lại: tốt nhất hắn nên giữ im lặng.
Tuy rằng không nói lời nào nhưng Triệu Bân vẫn không ngừng lau máu mũi đang chảy ra, ý tứ rất rõ ràng: ta đã bị đánh ra nông nỗi này mà sư phụ vẫn muốn đánh ta sao?
"Thời gian này đừng đi ra ngoài".
Cuối cùng Vân Yên cũng không đánh hắn như mọi khi, hơn nữa còn dặn dò hắn thêm một câu, cô ta đã nghe kể lại về giai thoại của đồ nhi mình thì tất nhiên cũng đã nghe kể lại về những chuyện hỗn loạn đã xảy ra gần đây, ví dụ như chuyện bắt cóc tống tiền, thế giới bên ngoài gần đây rất không an toàn, cho nên không có việc gì thì cũng không nên ra ngoài, nếu như ngươi bị bắt cóc tống tiền thì sư phụ cũng không có chín ngàn vạn lượng để chuộc ngươi.
Còn chuyện đi ăn chơi trác táng ở thanh lâu bị bắt, xem như lần này sư phụ bỏ qua cho ngươi.
Tuổi trẻ ai mà chẳng từng trải qua những chuyện hoang đường.
"Đã hiểu".
Triệu Bân cười ha hả rồi bỏ chạy như được đại xá, nhanh chóng xắn tay áo vào bếp phụ giúp, đúng là không ngờ sư phụ đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy, lúc trước cứ dăm ba ngày là hắn lại bị treo lên đánh một lần, hôm nay không bị đánh khiến hắn cũng cảm thấy không quen.
Cũng may Vân Yên không biết hắn đang nghĩ gì, nếu không thì cô ta nhất định sẽ lôi hắn lại rồi treo lên đánh cho đúng ý hắn.
“Ta lớn từng tuổi này mà còn chưa bao giờ đi tới thanh lâu”, Mục Thanh Hàn đột nhiên nói rồi liếc mắt nhìn Triệu Bân.
“Nếu như sư tỷ làm việc ở đó thì ngày nào tiểu đệ cũng sẽ ghé thăm”, Triệu Bân chưa kịp nói thì đã nghe thấy Lăng Phi cười toe toét nói.